Chương 13
Diệp Thành nhiều lúc cảm thấy rất khó chịu, quan hệ là yêu đương nhưng lại không được thể hiện tình cảm, che che giấu giấu cứ như nɠɵạı ŧìиɧ, lại trơ mắt nhìn rất nhiều tên đáng ghét lượn lờ trước mặt. Tuy nhiên anh cũng không dại dột nói gì với cô, lúc nào anh cũng thể hiện là anh luôn vui vẻ, chỉ có cấp dưới là không hiểu chuyện gì, ngày thì mưa ngày thì nắng, thậm chí mưa nắng đan xen, mọi người chỉ biết cố gắng làm sao cho không bị chú ý.Người biết chuyện có Hoàng Oanh và bạn trai của cô, Ngọc Quí, vì biết rõ nguyên nhân, nên rất rất đồng cảm với đồng nghiệp khác. Nhưng mà bọn họ cũng không thể nói nhiều, sóng gió xảy ra bọn họ không gánh nổi.
Bản thân Ái Ái thì cô chưa muốn công khai, dù không ngại dư luận nhưng việc nào tránh được thì tránh. Anh và cô vẫn ở cùng nhà, ngủ cùng giường, ăn cùng mâm.
Sáng nay, cô vừa nhận được thiệp mời đến dự đầy tháng của con trai Ngọc Quyên, trong thư đại khái muốn cô đến chung vui niềm hạnh phúc của dòng họ, Ngọc Quyên còn bày tỏ cảm xúc của bản thân là vinh hạnh khi sinh được con nối dõi tông đường, hi vọng người quen củ như cô có thể đến dự để nhìn thấy sự lộng lẫy và trang trọng của buổi lễ.
Đọc xong cảm giác của Ái Ái là cô nàng Ngọc Quyên này có bệnh hoang tưởng, làm gì có người sẽ đến chúc mừng kẻ cướp chồng, với lại từ ngày li hôn cô đã không quan tâm đến Hào Minh, anh làm gì cô không cần biết,
Huống hồ hôm đó là ngày cô tiễn cô Hương ra sân bay, thật sự thì không ai hiểu con bằng mẹ, nên khi Ái Ái hỏi đến ngôi nhà cô Hương đã nâng giá đồng thời khéo léo trả lời đã có người đặt cọc, cô không muốn Ái Ái bị hiểu lầm.
Diệp Thành nói đúng về việc không liên quan đến tài sản của cô Hương, Ái Ái không nhớ gì về quá khứ nên tính cách của chị Hà Linh cô không biết, tuy nhiên cái gì không hiểu thì tiếp xúc sẽ hiểu, tóm lại có thể hình dung trong năm chữ : tính toán và ích kỉ
Chị Hà Linh thường xuyên gọi điện thoại và yêu cầu cô gọi lại với lí do điện thoại công ty thì không ai tốn kém, gọi đường dài từ Đài Bắc sang Mĩ, làm sao cô làm như vậy đươc chứ. Lần nào Ái Ái cũng mua card để không ảnh hưởng đến việc lạm dụng tài sản chung, chị lại bảo là nhờ mẹ của chị mà Ái Ái mới có công việc dạy học Yoga, nào là ăn quả nhớ kẻ trồng cây, lúc này có thể chị sẽ trở về Đài Loan nên nhờ cô cho thuê nhà hộ, hằng tháng gởi tiền sang cho chị, người nào đến cho chị số điện thoại để tạo mối quan hệ với người thuê.
Chị còn yêu cầu Ái Ái nếu cho thuê được phải thường xuyên đến nhà cô Hương giám sát, chị Hà Linh sẽ cho thuê phía trước bán hàng, phía sau nhà ở, nhờ cô di lo giấy tờ nhà các loại.
Từ chối thì không thể, sắp tới khu vực cho thuê dạy Yoga lấy lại phòng để sửa chữa, Ái Ái vì quá bận nên đã giải tán lớp học, chưa biết lúc nào mở lại, bây giờ cô buộc phải ôm thêm một số việc vào ngươi, chị Hà Linh yêu cầu cô nhờ thiết kế và trang trí lại nhà cho hợp với việc cho thuê.
Công việc cuối năm cần báo cáo, đẩy nhanh tiến độ, bao nhiêu thứ phải giải quyêt, mà không ngày nào chị Hà Linh không gọi điện thoại bảo cái nọ sai cái kia. Diệp Thanh biết chuyện, anh mang luôn đưa bạn anh thiết kế, chuyển luôn cho bảng giá chi tiết, đồng thời mail thông báo nếu yêu cầu chỉnh sửa thì nộp phí tư vấn mới có thể hỗ trợ, chỗ bạn bè quen biết miễn phí bản thảo lần đầu.
Ái Ái sau đó không thấy chị Hà Linh liên lạc lần nào, công việc lại nhiều nên cô cũng không gọi lại, đến lúc Lâm Kha thông báo cấp trên đã đồng ý các bàn thiết kế thì mọi người hò reo không ngừng.
Ngày tất niên cứ như ngày hội, bất cứ ai cũng muốn mình thật lỗng lẫy, cả năm đi làm ít khi có dịp vui chơi, chưa kể những tháng cuối năm, nhiều thanh niên đi làm mà bê bối không chấp nhận được.
Ái Ái cũng không khác mấy, bình thường dù không ai nói nhưng Ái Ái là gương mặt đại diện cho công ty, lúc này cô không thể thua kém, dù sao cũng có bạn trai, phải xinh đẹp để giữ chân Diệp Thành.
Hôm nay để hạn chế tầm nhìn từ bên ngoài Diệp Thành mượn xe của bác anh, vốn dành đưa rước lãnh đạo. Đến nơi, Ái Ái nhín trước nhìn sau mới lấm lét ra khỏi xe đi thẳng lên sảnh, cô chưa biết phải nói thế nào với mọi người.
Dù người vào trước người vào sau nhưng mọi người vẫn cảm thấy có cái gì hết sức ăn ý đó giữa Ái Ái và Diệp Thành. Thật sự từ lâu đã có khá nhiều người để ý mối quan hệ cùa cô và anh nhưng vẫn chưa tìm được chứng cứ nên đôi khi cũng giả vờ hỏi han linh tinh nhưng đều bị gương mặt lạnh như tiền của Diệp Thành làm lúng túng, Ái Ái thì hết sức khéo léo chuyển đề tài.
Tuy nhiên những lúc thế này là cơ hội cho những câu chuyện nữa đùa nữa thật, vả lại cuối năm, mọi người đều mang tâm lý muốn vui vẻ nên tha hồ trêu chọc nhau
- Mĩ nữ và mĩ nam đi cùng nhau à, thật là đẹp đôi nha, chúng em thật là ganh tị với anh nha!
- Em nghi ngờ hai anh chị yêu nhau lắm nhé.
Mọi người chỉ đùa vài câu nên Ái Ái cũng vui vẻ cười trả lời :”Chỉ sợ anh Diệp Thành chê chị ấy chứ, chị không dám trèo cao”.
- Anh Diệp Thành nữa chứ, lúc trước chị thấy em gọi Diệp Thành nhà chị là em, lúc này toàn gọi là anh, có vẻ thay đổi nhanh thật, có một đời chồng nên cũng khác, trơ trơ trẽn trẽn!
Ái Ái ngạc nhiên trước sự ganh tị rõ ràng như vậy, Diệp Thành nhà chị luôn chứ, đây là chị Tú Linh, làm chung nhóm bên Diệp Thành. Cô cả thấy chuyện này thật buồn cười, mà chị ta cứ làm như Ái Ái giật chồng của chị vậy, mắt thì trượn ngược lên, xung quanh thì có khá nhiều đồng nghiệp đang xem kịch.
- Lỗi do em, lúc trước mới vào chị bảo em Ái Ái rất lớn tuổi, nên em xưng hô như vậy, sau này biết là không phải nên không lí nào em lớn hơn lại đồng ý làm em. Ngược lại là chị hơn em cả năm tuổi mà toàn gọi em là anh mới khiến em rất e ngại. Chị Tú Linh à, chị đôi lúc cứ làm như là bạn gái của em, trong khi em đã nói rõ và tránh chị còn không kịp, chị có thấy như vậy là trơ trơ trẽn trẽn không chị?
Diệp Thành không nhịn được châm chọc, từ lâu anh đã không ưa người này, bây giờ giữa đám đông lại muốn sỉ nhục cô, thật là vớ vẩn.
- Anh thấy em rất thú vị Tú Linh nhé, một mình em có một lúc ba người bạn trai, ngày nào cũng vào khách sạn, bọn họ có vẻ không đủ em thoả mãn nên em lại muốn cả Diệp Thành, anh biết em ái mộ Diệp Thành, nhưng mà người ta không thích thì thôi, em có thể chọn thêm người khác. Ở công ty này anh thấy ai em cũng ganh tị, cứ hơn em là em không thích, em xem, em chính là ghét tất cả các bạn nữ trong công ty, haiz….
Lâm Kha cũng không phải là không biết nhìn người, chuyện gì mà anh không biết, do quan hệ nên anh mắt nhắm mắt mở cho qua, tuy nhiên anh chướng mắt Tú Linh lâu lắm rồi, hôm nay lại nói bậy bạ với Ái Ái, không xử lý sau này lại nói tiếp những chuyện linh tinh, vớ vẩn, ai biết được có ảnh hưởng gì đến công ty hay không, nói chung cứ là người hay nói bậy bạ phải xử lý ngay từ trong trứng nước.
Tú Linh không ngờ cô trong một lúc tức giận châm chọc Ái Ái mà cô bị Diệp Thành và Lâm Kha cùng đả kích, không biết có ai đi nói lại lời của Lâm Kha không, cô hiện tại chính là bắt cá ba tay.
Không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, Tú Linh lúng túng xoay người rời đi, lèm bèm vài câu đại loại ở nơi này không hợp với người cao snag và quý phái như cô.
Các đồng nghiệp thấy trò vui đã hết nên cũng tản ra, đi vào sảnh, sắp đến giờ khai tiệc, ở đây thì có mà chết đói.
Ái Ái mỉm cười, chủ động khoát tay Diệp Thành và Lâm Kha cùng đi vào đại sảnh, không nên vì những người không xứng đáng mà khó chịu, mọi chuyện đúng sai đôi lúc theo số đông, và phải sau bao nhiêu thời gian mới phán xét được số đông đúng sai, sai của lúc này nhưng nhiều khi lại đúng của lúc khác.
Vì vây, đôi lúc chúng ta phải giữ chính kiến của riêng mình, phải tỉnh táo, trong trường hợp của cô thì là tâm lí số đông không ghét, nhưng sẳn sàng đứng đó xem cô bị chế nhạo, mà không phải lúc nào tâm lí đám đông cũng đúng, huống hồ đám đông cũng không có ảnh hưởng đến cô.
Mà nói thì buồn cười chứ đám đông theo lời Hoàng Oanh thì số người không thích Tú Linh còn nhiều hơn cô ít ra là gấp đôi. Thời gian rảnh rỗi nên bọn họ đứng xem cho vui, không có chuyện thì lại đi.
Mà qua những lúc thế này mới biết ai thật sự là bạn, Ái Ái rất ít khi giao thiệp với người khác, mà đã giao thiệp thường là tâm giao, theo như Diệp Thành thì chất lượng nhiều hơn số lượng.
Hạnh phúc đôi khi ở quanh ta, một cánh cửa khép lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra, chỉ là ta có dám bước vào không. Đôi khi may mắn đến được là do ta biết nắm bắt, Ái Ái thầm cảm ơn ông trời đã ban cho cô một người kiên trì và hiện tại yêu cô thuỷ chung.
Buổi liên hoan kết thúc với những phần quà bất ngờ, Ái Ái trúng một cặp vé đi du lịch, Diệp Thành trúng một năm ở tại căn hộ cao cấp. Tăng hai của nhóm cô thì Hoàng Oanh và Ngọc Quí không ngừng kêu ca là số phận thật xui xẻo
-Vợ chồng tụi em thật xui xẻo mà, ai như vợ chồng anh chị, người ta bảo đỏ tình đen bạc, tụi em cãi nhau suýt chia tay lại không có lấy một phần quà khuyến khích gọi là, anh chị thì hạnh phúc, tay trong tay cùng nhau đi dự tiệc lại trúng hết cái này đến cái kia….
-Nước chảy chỗ trũng thôi em ạ, vợ chồng anh chị được như vậy là do ăn ở thôi, bản thân em thì nên coi lại, sông sao mà trời không thương, cái này anh thua!
Ái Ái bật cười, cô không nghĩ Ngọc Quí bình thường rất nghiêm túc mà lúc này kêu gào khóc lóc cứ như thật.
- Anh chị sắp tới có nhiều việc, tặng hai em cặp vé chị vừa trúng thưởng.
Thật sự sắp tới còn rất nhiều việc, với lại cô muốn đi du lịch tự túc, nên cặp vé này dành cho những người cứ ước ao đáng thương này vậy
- Em cám ơn chị, anh chị nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, thôi vợ chồng em về, hôm nay xin phép cho vợ chồng em về. Hoàng Oanh, mính về thôi em, tránh anh chị đổi ý!
Nói xong, Ngọc Quí đã vội kéo Hoàng Oanh đi như bay. Ái Ái buồn cười vô cùng, không nghĩ thái độ thay đổi nhanh như vậy. Ở công ty hai em ấy gần như che chắn mọi vấn đề thị phi xung quanh cô, không phải không cảm động nhưng cô không biết nói thế nào.
Xoay người lại, Ái Ái hết sức tự nhiên vòng tay ôm Diệp Thành, anh thổi nhẹ tai cô thì thầm
- Em có muốn tặng luôn phần thưởng của anh để cám ơn hai em ấy không?
- Cái đó chúng mình cho thuê kiếm tiền mua thêm nhà rộng hơn.
- Vậy tới anh thì trả ơn thế nào?
- Không phải em là bà xã anh sao, ông xã làm bất cứ chuyện gì cho bà xã là chuyện bình thương mà!
Nói rồi Ái Ái rúc đầu vào ngực anh không dám ngẩng lên. Diệp Thành vẫn còn đang bất ngờ, anh không nghĩ niềm vui đến bất ngờ như vậy, hồi lâu anh hỏi cô với giọng khàn khàn
- Em xác định?
- Em xác định!