Edit: Lã Thiên Di
Sứ giả ếch tự xưng là “người đưa thư” từ Hội đồng kia, đem Erza mang đi, nghe nói tội danh là vì ‘bắt nguồn từ những sự cố Eisenwald gần đây, nên đã bị liệt kê vào mười một tội danh phá hoại của công’.
Sau khi Erza bị mang đi, toàn thể thành viên hội Fairy Tail trở về trong hội ngồi, không khí bao trùm xung quanh có vẻ như vô cùng u ám.
Lạc Lan chống cằm ngồi ở quầy bar — Sự kiện “Eisenwald”, thật ra chính là lúc trước khi bọn họ ở thị trấn Clover đánh bại ‘Lullaby’ cũng khiến cho mọi chuyện tiêu tan hết.
Mặc dù lúc ấy cô luôn ngồi ngẩn người hay ngây người gì đó, nhưng cô nhớ mang máng là bọn họ quả thật có phá hoại tài sản của công thật, không những không nhỏ mà còn rất lớn nữa chứ. Tòa nhà họp mặt giữa các nhóm trưởng của hội đồng lớn như vậy mà cũng đã bị san thành bình địa – Nơi đó giống như hoàn toàn tiến vào trong nửa vòng tròn địa lý. Thực lực phá hoại của nhóm người này rõ ràng vô cùng khủng bố.
Cho nên, cái nơi được gọi là ‘Hội đồng’ kia cứ như vậy đem tội danh gán lên trên đầu của một người con gái thế là xong việc à? Việc này rất trái đạo đức đi?
Nếu như đổi góc độ lo lắng của sự việc sang một hướng khác thì… Hiển nhiên cho dù đúng là bọn họ đã phá hoại một phần nào đó của thị trấn, nhưng nếu ‘Lullaby’ thật sự sẽ mang đến những đau thương không thể cứu vãn lại cho bọn họ thì việc thị trấn bị phá hoại vẫn đỡ việc phải nhìn thấy người nào đó chết đi chứ?
Hội đồng cái gì chứ, rốt cuộc bọn họ đang nghĩ như thế nào vậy……
Không khí bên trong toàn bộ hội Fairy Tail rất nặng nề. Chỉ có Natsu bị biến thành con tắc kè nhỏ nhốt ở trong cái ly thủy tinh luôn không ngừng ồn ào, ầm ĩ đòi đi ra ngoài. Lạc Lan cảm thấy huyệt thái dương của mình đã bị cậu ta làm ồn đến nỗi phải giật giật, cái người này đã vốn không được bình thường thường xuyên ầm ỹ……
Theo nhiều thành viên Fairy Tail bàn bạc nói chuyện về ý nghĩa của hội đồng trong thế giới ma pháp, một tổ chức như vậy chẳng lẽ không thể phán xét được một chuyện công bằng chính trực sao?
Lạc Lan đối tổ chức này sinh ra nghi ngờ thật lớn.
Ai, chuyện liên quan đến pháp sư bọn họ thật nhiều quá, đúng là đứng ở bên người Zeref vẫn thoải mái hơn…… Lạc Lan nhớ tới rồi tự mình phiền não, nhất thời tự cố tự cấp – Kể sau từ sao sự kiện “Eisenwald”, cho dù cô ngủ bao nhiêu lần cũng không tự mình trở lại bên người Zeref được, điều này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa cô chỉ là một hàng hóa hết hạn sử dụng, tiện tay thì vứt đi. Này không phải chứ, tự làm bậy không thể sống a – ‘Lullaby’ tuyệt đối có vấn đề, mặc dù lúc ấy nhìn như đã bị Erza và Natsu tiêu diệt, nhưng khi cô lại xem đánh giá thì năng lượng trong nó còn không có hoàn toàn biến mất.
Lúc ấy, có lẽ cô đã thật sự bị mê hoặc một phần nào đó – Nếu không, dựa theo cá tính và tính thẩm mỹ của cô mà nói, thì cho dù ‘vách có có dựng đứng’ đi chăng nữa thì cô tuyệt đối không có khả năng đi chạm vào cái thứ ghê tởm như vậy.
Cũng chính lúc cô chạm vào vật đó, ma pháp ‘khi bị mất đi ý thức thì sẽ tự động trở lại bên người Zeref’ liền mất đi hiệu lực.
Hôn mê tròn đến ba ngày, lại còn bị mang về hiệp hội của pháp sư. Tuy nói thời điểm tỉnh lại, cả người đều không có chút sức lực nào, thế nhưng thời gian chỉ mới có một ngày, khí lực trên người cô giống như tất cả đã trở lại. Cũng không biết khi đυ.ng vào ‘Lullaby’, rốt cuộc sau đó có ảnh hưởng nào đến cơ thể của cô không.
Cái này phải nên làm thế nào mới đúng đây……
“Em nói này, Lạc Lan-chan!” Lucy vụиɠ ŧяộʍ đυ.ng đến bên người Lạc Lan ngồi xuống, lấy tay khuỷu tay chọt chọt vào người cô: “Chúng ta đi thăm dò tình hình đi?”
“Ôi chao? Cái gì……?”
“Natsu bị nhốt như vậy hẳn là cũng vô cùng khó chịu, chúng ta –” Lucy vừa muốn nói gì, phía bên hội trưởng Fairy Tail bên kia đã muốn nháo loạn thành một đoàn, ông ấy vung một chưởng ma pháp sóng xung kích (Sóng xung kích: loạt sóng nén có biên độ rộng gây ra do vụ nổ hoặc do chuyển động siêu âm của một vật thể trong một môi trường) đem cái ly đổ bể, con tắc kè bên trong ngã xuống khôi phục lại hình dáng con người lại có thể không phải là Natsu!
Mọi người kinh ngạc la lên: “Macao!?”
Lạc Lan có một loại xúc động che lỗ tai lại — Nhóm người này, thật sự quá ầm ỹ a……
“…… Xem ra tên ngốc Natsu kia đã muốn vụиɠ ŧяộʍ hành động trước!” Lucy nắm tay, làm bộ dáng thực không cam lòng: “Chúng ta cũng đi đi! Đi làm chứng cho Erza làm!” Cô ấy chuyển hướng sang đây kéo lấy tay Lạc Lan, cuối đầu xuống đè thấp âm thanh lại: “Lúc ấy chị cũng chứng kiến cảnh tượng đó mà, chúng ta đều có thể đi làm chứng, càng nhiều người thì bọn họ càng tin tưởng hơn, đi thôi!”
“Ôi chao? Tôi……” Lạc Lan vốn đang yên lặng, chính là khi nghe Lucy nói xong những lời đó, cô ngược lại có chút không nói nên lời. Dù sao ý định ban đầu chính là giám thị cô, nhưng quả thật kể từ khi cô tỉnh lại, vẫn đều là do Erza luôn ở bên cạnh chăm sóc cô. Có thể nói cô hoàn toàn đối với Fairy Tail cũng không được thân thiết lắm nhưng cô nợ bọn họ một phần ân tình.
Không phải chỉ là làm chứng sao? Cô không phải là thành viên của Fairy Tail mà chỉ là một người thường, nói giúp thay cho pháp sư hẳn là sẽ tốn rất nhiều sức lực?
“…… Được rồi.” Lạc Lan đáp lại với âm thanh bé ti tí, lập tức che bụng lại, mặt đầy thống khổ kêu lên tiếng: “A, tôi…… Tôi nghĩ muốn nôn…… !”
Lucy đột nhiên bị hành động tinh ranh của Lạc Lan dọa sợ lên, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại đây: “A! Lạc Lan-chan, chị không sao chứ! Tôi, tôi dẫn chị ấy đi gặp bác sĩ –” Cô đỡ người Lạc Lan lên vội vàng cùng với hội trưởng và mọi người chào hỏi, rời khỏi hội.
Sau khi Lucy nâng Lạc Lan đi đến một khoảng cách nhất định, hai người không hẹn nhau mà cùng khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Lạc Lan-chan, chị cũng thật lợi hại – Em nói này, không chỉ là là cò kè mặc cả, ngay cả hành động cũng rất lợi hại!”
Lạc Lan hoàn toàn không muốn cùng cô ấy thảo luận này đề tài, vung tay lên: “…… Đi thôi.”
“Vâng!”
[Hội đồng chi nhánh tỉnh Fiore]
“Chính là nơi này !”
Lạc Lan theo phương hướng Lucy chỉ nhìn đi qua – Đó là một công trình kiến trúc vô cùng không có khoa học, không biết đã được vận dụng năng lực nào, khiến cho công trình kiến trúc giống như hòn đảo nhỏ kia treo lơ lửng ở trên phần công trình kiến trúc ở dưới.
…… Điều này thật sự rất không khoa học!
Nội tâm Lạc Lan xả hết một hơi như vậy rồi nhanh chóng thay đổi sắc mặt: “Cho nên… Cậu có nghĩ đến việc làm sao chúng ta có thể đi vào không?”
“Trực tiếp…… Đi vào?” Lucy có chút không xác định: “Hội đồng thẩm phán không thể được vào ngồi nghe sao?”
Lạc Lan che mặt: “Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy hẳn là không hề giống như án kiện bình thường, có thể được vào ngồi nghe hay ngồi xem đi? Với lại tôi là một người thường……”
Cô nói còn chưa xong, Lucy liền lôi kéo cô tiến thẳng, vọt vào một đường trong ‘hội đồng chi nhánh tỉnh Fiore’.
Hội đồng ngoại trừ hai người gác cửa bên ngoài ra, thì bên trong là một mảnh trống rỗng. Lucy lôi kéo cô đột phá qua cửa thủ vệ đang canh gác thì liền bị đuổi theo, hai thủ vệ này mặc dù mặc áo giáp nhưng năng lực truy kích thật sự rất tốt. Ở dưới tình huống bất đắc dĩ như vậy, Lucy bỏ tay cô ra:
“Lạc Lan-chan, chị đi vào đó trước đi, em đem bọn họ đối phó xong thì sẽ lập tức đuổi kịp theo chị!” Cô ấy cầm lấy một chìa khóa vàng vung lên cao: “Mở cửa cung hoàng đạo Cự Giải – Cancer!”
Ôi mẹ ơi, đánh nhau kìa!
Lạc Lan chỉ do dự trong nháy mắt liền quyết định dựa theo lời Lucy, hướng về phía trước chạy đi — hai người thủ vệ này thoạt nhìn cũng chỉ là thủ vệ bình thường, cầm lấy giáo dài chiến đấu thôi…… Đại khái là Lucy triệu hồi này nọ gì đó ra chiến đấu, thoạt nhìn, Lucy là một pháp sư tinh linh, đối đầu với hai thủ vệ hẳn là không thành vấn đề!
Ngược lại nếu như là cô ra tay, phỏng chừng nhất định sẽ bị bại lộ ngay lập tức, hậu quả trực tiếp…… Thì chỉ đại khái là đời này sẽ không còn được nhìn thấy Zeref, vẫn nên chạy trước thì hơn!
Hội đồng nhìn từ bên ngoài vào hoàn toàn chính là một nơi vô cùng to lớn, nhưng sau khi tiến vào trong thì hoàn toàn không thể quay trở về a! Không gian ở bên trong có cần phải siêu bự như vậy không! Cô chỉ mới đi có hai bước mà đã bị lạc đường rồi! Muốn đi ngược theo hướng vừa mới đi vào nhưng cô phát hiện ra cảnh vật vô cùng xa lạ!
Chỗ này hoàn toàn chính là địa đạo mà……
Lạc Lan gan dạ đập đầu vào một góc tường nào đó xúc động rơi nước mắt – cô bị lạc đường a, hoàn toàn không tìm thấy đường để trở về. Lucy nói là sẽ đuổi theo ngay mà giờ đây hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu hết. Ôi cái này phải làm sao bây giờ…… Có phải là cô sẽ bị xem như là một kẻ biếи ŧɦái không?
Nội tâm trong cô hoàn toàn khóc đầy nước mắt — Zeref , ngược lại anh có suy nghĩ biện pháp đem tôi triệu hồi trở về không vậy!?
Nhưng hiển nhiên khóc đều là vô dụng, hội đồng trống rỗng tùy tiện bước một bước cũng đều vang lên một tiếng vang thật lớn, cảm giác cực kỳ đáng sợ.
Lạc Lan vịn vào tường, dựa theo đó mà đi. Mặc dù như vậy cũng không có nghĩa là an toàn, nhưng ít nhiều thì nó cũng có thể cho cô cảm giác an toàn.
Càng di chuyển thì mọi thứ càng ngày càng tối, trong lòng Lạc Lan cũng càng bất an.
Cô đi tới một nơi vô cùng kỳ quái, cảm giác giống như đi tới dưới trong lòng đất – Làm sao bây giờ, hoàn toàn không biết nên làm sao…… Phiên tòa ngồi nghe xét xử nhất định không ở dưới này, nhỉ? Phải đi về sao? Nếu trở về lại là một nơi hoàn toàn xa lạ thì biết làm sao được a……
Lạc Lan nửa do dự nửa mê mang ngừng bước chân, trong nháy mắt cô bỗng nhiên mở to hai mắt ra —
Hình như…… Có gì đó không đúng……
Từ sau lưng truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến cô biết được không hề ổn chút nào. Lạc Lan trừng mắt lớn lên, sau khi nhiều lần làm trắc nghiệm tâm lý trong lòng, cô mạnh mẽ quay đầu lại nhìn!
Trước hết đối diện mắt cô là một cái khuy áo, nhìn lên trên là cổ áo hơi mở rộng ra, lại hướng lên trên nhìn – một người thiếu niên diện mạo tuấn tú, trên gần mắt phải có một biểu tượng kỳ quái, mái tóc màu xanh dương chính là đang yên lặng nhìn chăm chú vào cô.
Người này ở sau cô nãy giờ sao!? Làm sao có thể im hơi lặng tiếng như vậy chứ!
Lạc Lan theo bản năng thì sẽ há miệng la làng lên, nhưng đã bị người thiếu niên tóc xanh kia một tay che miệng lại, kéo cô vào trong lòng ngực: “Hửm? Nhìn xem ta đã phát hiện ra cái gì đây……?” Hơi thở của anh ta gần ngay trong gang tấc, điều này làm cho Lạc Lan — người đang bị anh ta để sát lại gần kia, nửa người hoàn toàn đơ như khúc gỗ: “Khí tức này…… Là đặc thù của pháp sư bóng tối đâu, ta có thể cảm thấy được……”
Người thiếu niên tóc xanh một tay che lấy miệng Lạc Lan, một tay còn lại, ngón tay dọc theo khuôn mặt của Lạc Lan nhẹ nhàng trượt xuống, như là đang cảm thụ cái gì đó, theo một đường từ khuôn mặt cô đi lên. Cuối cùng trong lúc đó dừng ở ngay mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) cô, là chỗ mà lúc trước cô đã hấp thu năng lượng cuối cùng của ‘Lullaby’.
“Cô tốt nhất nên tự mình nói ra – Cô là ai?”