Ở phía bên kia, sau khi thông báo giá trị thiện cảm xong, hệ thống nói: “Ký chủ có thể giao tiếp với tôi trong đầu để tránh gây phiền toái trong cuộc sống.”
Tinh Thời không nói gì.
Hệ thống và Phù Tu Ninh đều không ngạc nhiên, người bình thường đột nhiên gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, chắc chắn cần thời gian để tiêu hóa.
Hệ thống chủ động đưa ra các lựa chọn: “Ký chủ có thắc mắc gì thì có thể hỏi bất cứ lúc nào, hiện tại cậu có thể chọn xem thông tin đối tượng nhiệm vụ Phù Tu Ninh, xem thông tin bản thân hoặc thực hiện bốc thăm người mới.”
Tinh Thời chớp mắt, thu lại suy nghĩ.
Cậu đã từng gϊếŧ quái thú, chống lại ma tộc, tình cờ gặp cảnh chặt xác bên đường là chuyện thường ngày, dù có bao nhiêu điều kỳ quái hay cảnh tượng kinh dị cậu cũng đã thấy qua, trừ phi tình huống cực đoan, nếu không sẽ chẳng có gì khiến cậu biến sắc.
Giọng nói bỗng nhiên xuất hiện này không mang cảm giác cơ học điện tử, ngữ điệu bình thản và lạnh lùng, không biết có cảm xúc nào khác không.
Vì có thể giao tiếp trong đầu, cậu quyết định chia sẻ niềm vui của mình: “Tuyệt quá!”
Hệ thống và Phù Tu Ninh cùng nghĩ: Xem ra đã tỉnh táo lại rồi.
Họ không ngạc nhiên trước phản ứng của cậu, loại người này họ đã gặp nhiều, cuộc sống khổ sở hoặc tầm thường không như ý, nghĩ rằng được hệ thống chọn sẽ bước lêи đỉиɦ cao của cuộc đời.
Thông thường những người như vậy, khả năng chấp nhận, hợp tác và tích cực đều rất cao.
Hệ thống rất hài lòng, vừa định khuyên cậu bình tĩnh lại, thì đã nghe thấy lời tiếp theo của cậu, giọng điệu đầy phấn khích, kiên quyết: “Mì, Tương, Đen!”
Hệ thống: “?”
Phù Tu Ninh: “?”
Cái gì vậy, có liên quan đến chủ đề không?
Hệ thống: “Ký chủ...”
Tinh Thời: “Là mùi mì tương đen!”
Hệ thống cố gắng kéo câu chuyện trở lại đúng hướng: “Ký chủ, xin hãy...”
Tinh Thời tiếp tục phấn khích: “Mì tương đen!”
Hệ thống: “Cậu có nghe tôi nói không?”
Tinh Thời: “Câm miệng, hôm nay đừng ai hòng cản tôi ăn mì tương đen!”
Giọng hệ thống lạnh đi: “Ký chủ nếu không hợp tác, chúng tôi sẽ kích hoạt chương trình trừng phạt, trường hợp nghiêm trọng sẽ bị xóa bỏ.”
Tinh Thời: “Ở đây lại có mì tương đen!”
Hệ thống lạnh lùng vô tình: “Phát hiện ký chủ không hợp tác, sẽ kích hoạt chương trình trừng phạt cấp một, đếm ngược 3 giây.”
Tinh Thời không hề lay động.
Mặc dù những năm tháng sống tồi tệ đã làm giảm bớt tính nóng nảy của cậu, nhưng vẫn còn một giới hạn — cậu không thích bị đe dọa và kiểm soát.
Khi nghe câu “xóa bỏ”, suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu là phá hủy nó.
Vậy thì đầu tiên phải hiểu rõ cơ chế và mức độ sát thương của nó, để tiện cho việc lên kế hoạch.
Phù Tu Ninh không nghe thấy ký chủ dừng lại, hơi ngẩng mắt lên. Theo như anh biết, trừng phạt cấp một là nhẹ nhất, nhưng dù vậy cũng chẳng dễ chịu, ký chủ hoặc là mặt tái mét, hoặc là run rẩy khắp người, hoặc là hét lên “hú” một tiếng, không có ngoại lệ.
Anh không động tĩnh mà quan sát xung quanh, hào hứng muốn xem hiện trường. Tuy nhiên, tìm kiếm một vòng, anh không phát hiện ai khả nghi, anh đoán có thể là người nào đó ở phía sau anh, và gần đó tình cờ có ai đó đang ăn mì tương đen.
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị lật đổ. Vì anh nghe thấy ký chủ lên tiếng, giọng nói không hề có chút đau khổ nào.
“Cảm giác cũng chẳng có gì, cậu làm xong chưa vậy?” Tinh Thời hỏi, “Hay là thời gian của các cậu và chúng tôi không giống nhau, cậu vẫn đang đếm ngược?”
Hệ thống: “?”
Phù Tu Ninh: “?”
Hệ thống bị khựng lại: “Cậu không sao à?”
Tinh Thời hiểu ra: “Ý cậu là đã trừng phạt xong rồi hả? Chỉ có vậy thôi sao?”
Cậu nhẹ nhõm nói: “Thế thì tôi đi mua mì tương đen đây, tạm biệt nhé~”
Năng lượng của hệ thống bỗng chốc rối loạn, dáng vẻ kiêu ngạo sụp đổ, giọng điệu bình thản vỡ vụn: “...Không phải chứ, tại sao cậu lại không sao cả?!”