Hạnh Phúc Hay Buông Bỏ

Chương 2: Tôi đã xấu như này mà anh có thể nuốt trôi sao?

Sóng gió qua đi, tất cả đã quay trở về như bình thường.

Ý thức của Tô Thiên Từ có chút mơ hồ, trên người liền truyền đến cảm giác đau đớn.

Toàn thân trên dưới không có một chỗ nào là không đau!

Lông mi khẽ run rẩy, đôi mắt bỗng chốc mở ra.

Những bức chạm khắc gỗ tinh xảo đời đầu của Trung Quốc, được treo ở trên tường, vô cùng cổ kính.

Đây là… nhà cũ của Lệ gia sao?

Tô Thiên Từ đột nhiên ngồi dậy, chỉ là trên người đau nhức làm cô không nhịn được mà thấp giọng hô một tiếng, hít vào một hơi thật sâu.

Tô Thiên Từ phát hiện trên người mình không có một mảnh vải che thân, ngực, xương quai xanh đầy dấu vết bầm tím, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Cô hơi nghiêng đầu, bên cạnh còn có một người đang nằm!

Hô nhỏ một tiếng, Tô Thiên Từ theo bản năng mà kéo chắn lên che kín người mình, tránh sang một bên.

Người đàn ông bên cạnh vô cùng tuấn mỹ, anh khẽ chau mày lại rồi mở mắt ra.

Anh vừa tỉnh, trong mắt Tô Thiên Từ có vô vàn sự kinh diễm.

Gương mặt này, cho dù có xem bao nhiêu lần thì cô cũng không thoát khỏi sự mê hoặc.

Một đôi mắt thâm thúy, đen nhánh như bầu trời đêm, mang theo sự kiêu căng cùng tôn quý. Ánh mắt mông lung vì buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy Tô Thiên Từ, nó liền trở nên sắc bén.

Giờ phút này Lệ Tư Thừa thoạt nhìn chủ như mới 25-26 tuổi!

Tô Thiên Từ có chút kinh ngạc, đột nhiên cánh tay bị bắt lấy, Lệ Tư Thừa nhanh chóng tới gần, anh trầm giọng gầm nhẹ: “Tô Thiên Từ, cô dám hạ dược tôi?”

Một màn như vậy, lại có chút giống với những việc đã từng xảy ra.

Năm đó cô bị Đường Mộng Dĩnh thiết kế cùng Lệ Tư Thừa động phòng và ngày hôm sau Lệ Tư Thừa cũng nói một câu như vậy.

Cô ngơ ngác nhìn anh, nhanh miệng nói một tiếng: “Tôi sẽ đi, anh không cần lo lắng.”

Sau khi ly hôn, anh cho cô một số tiền lớn và bất động sản. Nếu không phải Đường Mộng Dĩnh thiết kế để ông nội chết ở trước mặt cô, thì sao cô còn có thể xuất hiện ở nơi này.

Tuy rằng cô được cứ từ dưới nước lên, nhưng Tô Thiên Từ không cho rằng anh sẽ không muốn nhìn thấy mình, khẳng định lại là kế hoạch ác độc của Đường Mộng Dĩnh!

Không nghĩ tới, lời nói của cô đã tác động rất lớn đến Lệ Tư Thừa.

Đi?

Người phụ nữ này đã bỏ hết bao tâm tư để lên giường với anh, đột nhiên hạ được xong lại muốn đi?

Anh nhìn cô thật lâu, lúc này mới phát hiện cô không có nói giỡn.

Không giống với thường ngày kiêu ngạo ương ngạnh, phản nghịch điêu ngoa. Biểu tình bây giờ của cô rất bình tĩnh, hờ hững, giống như đã trải qua tuyệt vọng, trên người dư lại chỉ còn có bi ai.

Lệ Tư Thừa cười lạnh một tiếng, đến gần nắm lấy tay cô, “Cô lại muốn giở trò gì đây? Đầu tiên là hạ dược tôi, bây giờ… là lạt mềm buộc chặt sao?” Thanh âm của anh rất êm tai hệt như tiếng đàn cello, trầm thấp mà từ tính. Nhưng mỗi câu mỗi chữ mà anh nói ra, đều mang theo nồng đậm ác ý.

Nhìn người phụ nữ trước mắt, da thịt trắng như tuyết, tinh tế tới nỗi không thấy nổi một lỗ chân lông. Đôi mắt to tròn, đen láy mang theo vài phần hoảng hốt cùng sững sờ, hệt như một con nai bị hoảng sợ đến thất thần.

“Tôi… không có, anh mau buông tôi ra.” Tô Thiên Từ cố gắng rút tay ra, lại phát hiện Lệ Tư Thừa dùng sức lực lớn đến kinh người.

Tại thời điểm cô giãy giụa, tấm chân trước người rơi xuống, ánh mắt Lệ Tư Thừa cũng theo đó mà nhìn, nhất thời thân thể như có hàng nghìn hàng vạn con kiến bò quá lên, vô cùng khó chịu.

Đáng chết!

Lệ Tư Thừa cưỡng chế chính mình dời ánh mắt đi, khuôn mặt Tô Thiên Từ bỗng chốc phiến hồng, nhanh tay kéo chăn lên che đậy người mình.

Mặc dù đã kết hôn với anh được 5 năm, nhưng hai người họ chân chính sinh hoạt vợ chồng thì chỉ có một lần.

Mà một lần kia… vẫn là do Đường Mộng Dĩnh hạ dược mới thành công!

Từ đó về sau, Lệ Tư Thừa liền coi cô là virus, đừng nói chạm vào một chút, ngay cả cùng cô ngủ một phòng cũng không muốn!

Giờ phút này lại trần trụi trước mặt anh, trên mặt Tô Thiên Từ đỏ đến nhỏ ra máu.

“Buông tôi ra, Lệ Tư Thừa! Tôi xấu xí như này mà anh cũng nuốt trôi được à, không lẽ Đường Mộng Dĩnh không thỏa mãn anh sao?” Tô Thiên Từ nổi giận.

Đường Mộng Dĩnh?

“Hóa ra cô còn biết mình lớn lên rất xấu!” Lệ Tư Thừa cười lạnh, ánh mắt rơi khỏi đôi mắt vừa thông minh vừa hoảng sợ của cô, dưới chiếc mũi xinh xắn là đôi môi hơi hé mở, căng mọng ẩm ướt khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến một từ: thích hợp để hôn.

Hầu kết căng thẳng, Lệ Tư Thừa nhìn chằm chằm vào môi cô, ánh mắt của anh càng trở nên mịt mờ.

Trong lòng Tô Thiên Từ cảm thấy bị sỉ nhục, nếu không phải Đường Mộng Dĩnh thì sao cô có thể bị hủy dung chứ?

“Buông ra!” Tô Thiên Từ vừa động thân thể, Lệ Tư Thừa liền nhịn không được kêu lên một tiếng.

“Đừng nhúc nhích!” Lệ Tư Thừa gầm nhẹ.

“A…” Tô Thiên Từ khinh thường cười lạnh, “Muốn phụ nữ thì đi mà tìm Đường Mộng Dĩnh, tôi xấu thế này mà anh cũng muốn. Lệ Tư Thừa, khẩu vị của anh cũng quá mặn rồi đó!”

Nói xong, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, Tô Thiên Từ không nhịn được liền đỏ mắt.

Nhiều năm như vậy, mọi thứ của cô đều không bằng Đường Mộng Dĩnh, cái gì của cô ta cũng tốt hơn cô, giỏi hơn cô. Cô ta như tiên tử giáng trần, còn cô thì như hạt cát bụi bặm.

Cảm giác yêu thế như vậy thật không dễ chịu!

Con ngươi của Lệ Tư Thừa càng trở nên u ám, anh nắm lấy tay cô, kéo xuống đè dưới thân, “Sao tôi phải đi tìm Đường Mộng Dĩnh, tôi có có vợ hợp pháp để làm gì chứ?”

Tô Thiên Từ ngẩn ra, mở to mắt nhùn.

Vợ hợp pháp?

Lệ Tư Thừa nhìn biểu tình của cô, có chút tàn nhẫn mà cười lạnh một tiếng, “Ông nội bắt tôi đi lấy giấy hôn thú với cô, còn không phải muốn tôi làm chuyện này với cô sao? Hao hết tâm tư rốt cuộc cũng hạ dược được tôi, bây giờ lại có điệu bộ này? Hử?”

“Tôi không có!” Tô Thiên Từ nổi giận.

Lệ Tư Thừa giống như không nghe thấy, bàn tay to siết chặt lấy cằm cô nâng lên, “Biết vợ hợp pháp là gì không?”