Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 49

“Ngươi nói đi.”

“Ngươi nói đi.”

Hai thanh âm cùng vang lên, thái độ của Vương Học Binh đối với Bạch Cảnh và Tiêu Táp hoàn toàn bất đồng, ánh mắt kia giống như nhìn thấy cứu tinh, liền bắt đầu cằn nhằn nói: “Đã tỉnh liền tốt, nhanh đi hỗ trợ, không gian tiểu Manh không thu được nữa.”

Bạch Cảnh sửng sốt, không kịp cảm thấy không tự nhiên, từ trong ngực Tiêu Táp đứng lên: “Các ngươi gϊếŧ người cướp bóc?” Không gian tiểu Manh có mười thước vuông, cho dù đem biệt thự thu thập cũng không hết nhiều như vậy.

“Không có gϊếŧ người, cướp bóc mà thôi.” Vương Học Binh nghiêm mặt, chính nhi bát kinh trả lời.

Bạch Cảnh hộc máu, kỳ thực hắn càng muốn thừa cơ bạo loạn chưa bắt đầu gia tốc chạy đi, bất quá suy đoán hắn liền hiểu được, kia nhất định là chủ ý của Tào Lỗi, nhược nhược hỏi: “Đoạt nhiều hay ít?”

Tần Hạo duỗi đầu ra, lúc này không thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ thần thái phi dương như là khoe khoang công tích vĩ đại: “Không nhiều lắm, ba chiếc xe tải.”

Bạch Cảnh vỗ về cái trán, khóe môi run rẩy, quay kính xe xuống liền thấy, đằng sau đội ngũ đích xác nhiều thêm ba chiếc xe tải. Chính là hắn rất ngạc nhiên, nhiều đồ vật như vậy, bọn họ tột cùng như thế nào để được trên xe.

Vương Học Binh bĩu bĩu môi: “Tiểu Manh thực nghe lời.”

Bạch Cảnh ngộ, nguyên lai là lao động miễn phí, nói a, không gian dị năng thu dọn đồ vật thực sự rất tiện.

Tiêu Táp thở dài, trong lòng lại có chút mừng thầm, ý nghĩ của hắn cũng giống như Bạch Cảnh, muốn thừa dịp hiện tại chạy đi, chính là Tào Lỗi lo lắng cũng đúng, không biết diện tích chân thật không gian trên người Bạch Cảnh, cũng không biết bọn họ sớm có chuẩn bị, trên đường thu thập vật tư cũng là tốt cho mọi người, nghĩ tới chỉ có mình biết bí mật của Bạch Cảnh, trong lòng Tiêu Táp rất đắc ý.

Kỳ thật, ai, hài tử, ngươi có biết, đó cũng là giả, tiểu Cảnh còn có con bài chưa lật khác…

“Dừng xe ở con đường phía trước.” Bạch Cảnh bất đắc dĩ, nếu đã chậm trễ thời gian, còn không bằng đem đồ thu hồi trước, xe tải mặc dù tốt, nhưng không qua cải tạo, trên đường gặp tang thi liền phiền toái, hết thảy vẫn lấy an toàn làm trọng.

Cất kỹ vật tư, Bạch Cảnh nhìn nhìn, coi như Tào Lỗi thông minh, đại bộ phận đều là xăng, kỳ thật hắn đâu biết rằng, đường cao tốc trừ bỏ trạm xăng dầu, chỉ còn lại siêu thị nhỏ bên cạnh, cho dù có muốn vật phẩm khác cũng không có, về phần xe tải, ven đường không thiếu, mở khóa chỉ là trò trẻ con, không có áp lực.

Tiếp Bạch Cảnh lại để tiểu Manh lấy vật phẩm trong không gian ra, chỉ để lại một ít đồ dùng hằng ngày, cùng một ít đồ ăn, như vậy về sau thu thập vật tư sẽ tiện hơn.

Nghĩ nghĩ mười phút, Bạch Cảnh lấy ra cặp ***g cơm phân cho mọi người, sau đó đoàn người tiếp tục chạy đi, ăn cơm xong, 5h không sai biệt lắm, Tiêu Táp trực tiếp phân phó: “Trên đường không được dừng lại, gia tốc chạy về phía trước.”

Tào Lỗi nghĩ nghĩ đã góp nhặt được không ít vật tư, cũng liền không phản đối, một ngày xe, từ tối hôm qua lại vội đến qua nửa đêm, ngã vào trên người Vương Học Binh liền ngủ.

Bạch Cảnh không có việc gì làm, chợt nhớ tới mấy miếng tinh hạch đánh được ngày hôm qua, quay đầu nhìn về phía Tiêu Táp: “Đúng rồi, ngươi hiện tại thử hấp thụ năng lượng tinh hạch xem.”

Tiêu Táp gật đầu lấy ra tinh hạch đưa cho Bạch Cảnh, thản nhiên nói: “Cùng nhau.” Ngày hôm qua trừ bỏ chó biến dị, còn có hai tinh hạch của tang thi mèo.

Bạch Cảnh trong lòng ấm áp, chậm rãi lắc đầu: “Ngươi dùng đi, chỉ cần ngươi lợi hại có thể bảo vệ ta.” Kỳ thực trong lòng hắn hiểu được, tinh hạch đối với hắn mà nói là trông mơ giải khát, đời trước dùng không ít cũng không thấy hiệu quả gì, hiện tại cần gì lãng phí.

Tiêu Táp kiên trì bình tĩnh nhìn Bạch Cảnh.

Bạch Cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể ăn ngay nói thật, nhợt nhạt cười nói: “Tinh hạch đối với ta vô dụng, đừng lo lắng, ta chỉ cần có ngọc thạch là được.”

Tiêu Táp nhíu mày, tuy rằng không nói gì, nhưng trong cuộc sống về sau, vô luận đi đầu, hắn vẫn thích dừng lại ở các cửa hàng ngọc khí, đối với ngọc thạch cũng vạn phần để bụng, lúc trước không ai biết Cảnh thiếu đối với ngọc thạch tình hữu độc chung, tương lai không lâu về sau, tên tuổi Tiêu Táp yêu thích ngọc thạch cũng dần dần truyền xa.

Tiêu Táp không khách khí, nghe Bạch Cảnh nói xong liền đem tinh thần xâm nhập vào trong tinh hạch, hắn biết chỉ có mình càng trở nên cường đại, càng có khả năng bảo hộ tiểu Cảnh, cảm nhận được năng lượng thản nhiên dao động, hắn cũng không thả lỏng cảnh giác, mà là một chút một chút một, tuần hoàn theo thứ tự, sau nhiều lần loại bỏ, mới đem năng lượng thu vào trong cơ thể, rất nhanh một viên tinh hạch trong suốt ở trong tay hắn hóa thành bột phấn.

Tiếp, Tiêu Táp vận hành nội công, một chu thiên qua đi, hắn cảm giác rõ ràng năng lượng trong cơ thể tăng trưởng, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt.

“Thế nào?” Bạch Cảnh hàm tiếu hỏi, nháy mắt Tiêu Táp thức tỉnh, hắn cũng phát hiện ra.

“Không tồi, lại có thêm vài miếng tinh hạch, ta nghĩ có thể tiến giai.” Tiêu Táp gật gật đầu, nhìn ánh mắt Bạch Cảnh sáng lên: “Ngươi vẫn luôn thủ cho ta?”

Bạch Cảnh nhợt nhạt cười, cũng không nói lời nào, tùy hắn suy đoán lung tung, trong lòng Vương Học Binh khinh bỉ, phòng xe chỉ lớn như vậy, thiếu gia không ở đây thì đi đâu.

Tiêu Táp mới mặc kệ nhiều thứ như vậy, dù sao tâm tình hắn cũng thật tốt, vén màn xe thấy bên ngoài đã tối đen, nhẹ nhàng nhíu mày, cảm giác có chút không đúng, hỏi: “Ta dùng bao nhiêu thời gian?”

“Một giờ, vừa mới sáu giờ trời liền đen.” Nói đến cái này, tâm tình Bạch Cảnh bắt đầu trầm trọng, bầu trời tối đen biểu thị tang thi bắt đầu qua lại, lộ trình kế tiếp khẳng định sẽ không thái bình, vừa định đưa một miếng tinh hạch khác cho Tiêu Táp dùng, phía trước bỗng nhiên phanh gấp một cái, thân thể liền đổ về phía trước.

Tiêu Táp vội vàng ôm Bạch Cảnh, quay đầu nhìn về phía buồng lái: “Xảy ra chuyện gì?”

Tần Dịch không nói gì, liếc mắt nhìn Dư Nhạc.

Dư Nhạc vẻ mặt cầu xin: “Ta thật không biết cầu nơi này bị cắt đứt.” Hắn chỉ cảm thấy đường đi này thực an toàn, không nguy hiểm, nào nghĩ tới, nơi này căn bản không cho xe qua, không có xe tự nhiên không có người, không người khẳng định an toàn.

“Ta đi xem thử, ngoan ngoãn ở trên xe, đừng xuống dưới.” Tiêu Táp nhanh chóng hôn Bạch Cảnh một hơi, cầm lấy đèn pin, lắc mình xuống xe.

Hai gò má Bạch Cảnh hồng hồng, rất đau xót phát hiện, đối với việc Tiêu Táp hôn môi, hắn không có suy nghĩ trốn, trong lòng có chút không cam, lại có một chút bất đắc dĩ, hắn có một loại dự cảm, trận địa của mình không lâu lắm sẽ thất thủ…

Vương Học Binh bĩu môi, cũng xoay người xuống xe, vừa thấy bộ dáng kia của thiếu gia, chỉ biết là phát xuân, càng xem càng sinh khí, còn không bằng nhắm mắt làm ngơ, thiếu gia à, ngươi phải có điểm tức giận tranh chút lợi ích cho mình chứ, nghĩ lúc trước hắn cũng là một thanh niên tốt, bị Tào Lỗi áp đến không chuyển được thân, thật không muốn thiếu gia cũng đi vào vết xe đổ của hắn, ít ra cũng phải áp lại người kia.

Tiêu Táp lạnh lùng nhìn con sông, dòng nước cũng không phải thực xiết, sông cũng không sâu, chỉ có hơn mười thước, nơi cầu gãy là tám thước.

“Táp ca làm sao bây giờ?” Trên xe sau cũng có người tới, Tạ Dân Hàng cau mày, nếu chỉ có hai ba dặm, hắn còn nắm chắc có thể lái xe bay qua, tám thước thực khó khăn.

“Trong nước có cái gì đó.” Lương Sỉ mắt sắc liếc thấy trong nước có cái gì đó di chuyển.

Sắc mặt Vương Học Binh trầm xuống, thất thanh hô lên: “Biến dị động vật, không, không đúng, là tang thi cá.”

Tâm tình mọi người trầm trọng, Lâm Chí Phi cảm giác thân thể mình đang run rẩy: “Vậy…vậy nước uống phải làm như thế nào?”

“Băng ta đóng có thể hóa thành nước.” Tạ Dân Hàng có vẻ không vui, dùng sức vỗ Lâm Chí Phi một phen, trách mắng: “Giữ vững tinh thần cho ta.”

Lâm Chí Phi vội vàng gật đầu, cố gắng trấn định: “Ta…ta chỉ là có chút sợ hãi, một hồi liền tốt.” Trời biết hắn vốn nhát gan, kích phát dị năng hoàn toàn là ngoài ý muốn, chuyện khủng bố liên tiếp ập tới, chung quy vẫn phải cho hắn thời gian thích ứng, hắn sợ nha!

Vương Học Binh với việc này không để bụng, sợ hãi là thường tình của người, thản nhiên nói: “Nhà ta có hai thủy hệ dị năng, nước uống không cần lo lắng, hiện tại là vấn đề đi qua như thế nào?”

Tiêu Táp nhìn chăm chú đoạn cầu cuối cùng một hồi: “Để ta nghĩ biện pháp.” Nói xong xoay người trở về xe, chỉ để lại mọi người đối mặt nhìn nhau.

“Táp ca có ý gì?” Lâm Chí Phi sợ hãi hỏi.

Vương Học Binh lườm hắn một cái, vốn là bất mãn Tiêu Táp, lúc này càng có thêm thành kiến: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?”

Tạ Dân Hàng không nói gì, hồi tưởng lại Bạch Cảnh tại N thị chịu đối đãi lạnh nhạt, xem ra bọn họ sẽ luôn xoay quanh vấn đề này, người khác đối với Táp ca có bất mãn, làm tiểu đệ, cho dù có hảo cảm với Bạch Cảnh, nhưng trong lòng khẳng định hướng về Táp ca, liếc Lâm Chí Phi một cái: “Gấp cái gì, một hồi sẽ biết, Táp ca sẽ không làm chuyện không nắm chắc.”

Vương Học Binh bĩu môi, nói tốt hắn cũng không cho thêm một phân điểm.

Không đực bao lâu Tiêu Táp liền đưa Bạch Cảnh tới cùng, Vương Học Binh nhướng mày, mỏi mắt mong chờ.

Chỉ thấy Bạch Cảnh “bá bá bá” từ trong không gian lấy ra rất nhiều tinh cương, có cái rỉ sắt, cũng có cái mới tinh bóng loáng, dù sao cũng là kim loại rất nặng, ước chừng giống như một cái núi nhỏ vậy, có thể chiếm một cái phòng ở nhỏ 30 thước vuông.

Mọi người cứng họng, tinh cương không thể ăn không thể uống, Cảnh thiếu trang thị thứ đồ chơi này làm gì?

Thuận tay mà thôi, Bạch Cảnh thấy gì mua lấy, biết Tiêu Táp là kim hệ dị năng, lúc đi nhà xưởng vứt bỏ, nhìn thấy tinh cương liền thu, hơn nữa trước kia có một ít tài liệu, nếu không phải dọa người sợ, kỳ thật trong không gian hắn vẫn còn.

Tiêu Táp trầm mặc một khắc, ánh mắt thủy chung nhìn nhìn chằm chằm đoạn cầu, trong lòng ước đoán một phen, phân phó nói: “Lên xe, ta sẽ dùng dị năng nối tiếp mặt trên đoạn cầu, các ngươi gia tốc chạy,”

Như vậy cũng được? Trong lòng Vương Học Binh nao nao, bất quá hắn càng thêm hiểu được, người như Tiêu Táp tuyệt đối sẽ không nói dối, cũng sẽ không lấy tính mạng mọi người ra vui đùa, phức tạp nhìn hắn một cái, gật đầu.

Mọi người còn lại thấy Bạch Cảnh bên cạnh cũng không tỏ thái độ gì, bọn họ là huynh đệ Tiêu Táp tự nhiên sẽ không cam lòng lạc hậu, nhanh chóng trở lại trên xe, Tiêu Táp ngồi ở cuối hàng. Tần Dịch liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi có thể không?”

Tiêu Táp cũng không nói dối, thản nhiên nói: “Hai phút.”

“Đủ.” Nếu Tiêu Táp đã trả lời khẳng định, Tần Dịch hiểu ý tuy còn chút nghi hoặc, nhưng hai phút đủ để qua cầu.

“Ta làm được một phần ba, mọi người gia tốc.” Tiêu Táp nói xong điều động dị năng, gắt gao nhìn đoạn cầu, chỉ thấy sắt thép bay nhanh xếp thành hàng gập ghềnh liên tiếp, tang thi cá trong nước ngày càng nhiều, còn nhảy lên, mở lớn cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, giống như thấy thức ăn mà không kìm được nữa. (không hiểu kiển chân lấy phán là gì, ta chém.)

“Một, hai, ba!” Tiêu Táp quát to một tiếng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hai mắt bạo trừng, đỏ bừng như chảy máu, gân xanh trên mặt đều hiện ra.

Dưới chân Tần Dịch giẫm mạnh ga, vẫn luôn chạy tốc độ cao, tuy rằng chỉ ngắn ngủi mấy chục giây, nhưng hắn lại thấy thật lâu, lâu giống như mãi không đi đến điểm cuối.

Qua sông, Tần Dịch nhanh chóng quay đầu xe, cũng không dám chạy về phía trước, hắn biết, đằng sau còn có xe chờ cứu mạng, dị năng Tiêu Táp không kiên trì được bao lâu, cách quá xa cũng không khống chế tốt.