Lúc nàng đến Thiên Cơ Đường đã gần đến giờ ngọ.
Bên trong đại sảnh trống không, vị chấp sự đang trực bận rộn gõ bàn tính, tập trung cao độ. Dưới bảng nhiệm vụ cách đó không xa, hai ba đệ tử đang ngẩng đầu lựa chọn nhiệm vụ.
Hoàn Trúc Nguyệt đi đến quầy: "Hoàn Trúc Nguyệt, tưới nước linh điền, nhiệm vụ dài hạn."
Thông thường, khi nộp nhiệm vụ cần phải nộp thẻ bài nhiệm vụ, chấp sự sẽ dựa vào thẻ bài để tìm kiếm yêu cầu nhiệm vụ tương ứng, sau khi đối chiếu từng cái một mới có thể phát tiền công. Một số nhiệm vụ phức tạp, thậm chí phải đợi đến mấy chục ngày làm việc.
Nhưng nhiệm vụ tưới nước của Hoàn Trúc Nguyệt, mấy chục năm nay đều do một mình nàng đảm nhận, cho nên chỉ cần báo cáo thời gian tưới nước, chấp sự ghi chép lại là có thể nhận tiền công.
Rất tiện lợi.
Vị chấp sự trực ban cúi đầu gõ bàn tính, tiếng bàn tính vang lên lách cách, âm thanh vang vọng khắp Thiên Cơ Đường.
Chờ đợi ròng rã một canh giờ, cho đến khi vị chấp sự tính toán xong cuốn sổ dày cộp cao đến mười lăm centimet, ông ta mới chậm rãi lấy từ trong túi trữ vật màu lam ra một viên linh thạch trung phẩm đặt lên bàn.
"Thần giới sứ giả hạ giới, mọi người hãy nhanh chóng chuẩn bị, đừng bỏ lỡ cơ duyên của bản thân." Vị chấp sự trực ban đã thu dọn sổ sách, chuẩn bị rời đi, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng liếc nhìn Hoàn Trúc Nguyệt lấy một cái.
Thái độ của chấp sự Thiên Cơ Đường... vẫn luôn như vậy.
Từ khi Hoàn Trúc Nguyệt có ký ức, chưa từng thấy qua vị chấp sự nào có thái độ tốt đẹp cả.
Vị chấp sự nào cũng có vẻ rất... thiếu kiên nhẫn.
Thực ra nàng cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là công việc mà!
Dù sao cũng là công chức của các tông môn trong giới tu tiên, có chút vốn liếng để mà thiếu kiên nhẫn cũng là chuyện thường tình.
Hoàn Trúc Nguyệt cất linh thạch đi, nói lời cảm ơn, sau đó chậm rãi đi đến bảng nhiệm vụ lựa chọn.
Nhiệm vụ 1: Chém gϊếŧ các cấp yêu thú, mỗi cấp có giá bảo hiểm nhất định, nguyên liệu càng ít bị hư hại, giá thu mua càng cao. Độ khó: Cực khó - Bình thường.
Nhiệm vụ 2: Đến Mê Vụ Cốc tìm kiếm kho báu thất lạc, tiền thưởng tìm kiếm kho báu là ba vạn linh thạch thượng phẩm, ngoài ra còn được chia phần trăm dựa theo số lượng kho báu tìm được. Độ khó: Cực khó.
Nhiệm vụ 3: Hộ tống một lô hàng hóa đến Thanh Vân Thành, trên đường đi qua vùng đất dữ đầy ác linh, tiền thưởng năm nghìn linh thạch thượng phẩm. Độ khó: Khó.
...
Nhiệm vụ 500: Đến Hắc Cương Sơn thu thập Hắc Phong thảo, mỗi bó năm trăm linh thạch trung phẩm. Độ khó: Bình thường.
Lướt qua một lượt, đầu Hoàn Trúc Nguyệt lắc như trống bỏi.
Tổng cộng năm trăm nhiệm vụ, không có một nhiệm vụ nào phù hợp với nàng.
Đều quá khó.
Nàng nhớ lúc mới đến, còn có những nhiệm vụ cực kỳ đơn giản như rót trà, bưng nước, vậy mà chỉ mới mười mấy năm ngắn ngủi, đừng nói là nhiệm vụ cực kỳ đơn giản, ngay cả nhiệm vụ đơn giản cũng đã tuyệt tích. Thậm chí ngay cả nhiệm vụ độ khó bình thường, bây giờ cũng chỉ còn sót lại một cái.
Thế giới này thật sự là quá đáng, không chỉ linh thạch mất giá, mà ngay cả công việc cũng bị hạ giá đến mức vô lý.
"Ục ục ục~" Bên trong đại sảnh trống trải và yên tĩnh, tiếng bụng của Hoàn Trúc Nguyệt vang vọng khắp nửa Thiên Cơ Đường.
Hoàn Trúc Nguyệt xoa xoa cái bụng đói meo đang dính chặt vào lưng, nhìn nhiệm vụ thu thập Hắc Phong thảo cuối cùng, trong lòng do dự.
Giữa nguy hiểm và cơn đói, nên chọn cái nào đây?
Cái trước chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ mất mạng, cái sau tuy chỉ là luộc ếch trong nước ấm, nhưng cuối cùng cũng sẽ bị chết đói thành một đống xương trắng.
Tuy rằng kết cục đều như nhau, nhưng cái trước lỡ như gặp phải bất trắc, bị yêu thú tóm được, chắc chắn sẽ bị gặm nhấm xé xác sống sờ sờ.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Hoàn Trúc Nguyệt không khỏi rùng mình một cái.
Nàng không sợ chết, nhưng mà sợ đau!
Thôi thì chết đói vậy!
Nhưng mà trước khi chết đói sẽ biến thành da bọc xương, trên mặt không còn chút thịt nào, chỉ còn lại một lớp da, xấu xí chẳng khác gì lão yêu bà.
Trong đầu Hoàn Trúc Nguyệt hiện lên hình ảnh bản thân biến thành bộ xương khô, lập tức rùng mình một cái, lắc đầu xua đi suy nghĩ đó.
"Hay là chọn đi hái Hắc Phong thảo tốt hơn, ít nhất trước khi chết cũng không đến nỗi biến dạng."
...
Hoàn Trúc Nguyệt tiến lên lấy thẻ bài nhiệm vụ cấp bình thường kia, quay trở lại quầy đăng ký, do dự đưa cho vị chấp sự trực ban: "Hoàn Trúc Nguyệt."
Lúc này, vị chấp sự trực ban đang soi gương cạo râu: "Hôm nay đã hết giờ làm việc, không tiếp nhận đăng ký nhiệm vụ nữa, ngày mai đến sớm một chút."
"Cái quái gì vậy!"
Cái thứ gì thế này? Chưa đến giờ tan ca mà.
Hoàn Trúc Nguyệt nghiến răng ken két, trong lòng bắt đầu điên cuồng tự an ủi bản thân.