Lúc này, Tạ Trường Uyên lặng lẽ dựa vào lòng y, mái tóc đen xõa xuống, đôi mắt nhắm nghiền, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt toát lên vẻ lạnh lẽo, nhưng không có vẻ quá đau.
"Khá là gan lì đấy." Ân Ngọc Hàm nhướng mày thốt lên.
Tuy nhiên, điều khiến Ân Ngọc Hàm kỳ lạ hơn cả là - mức độ thương tích của Tạ Trường Uyên không phải do Lâu Dạ gây ra, trong cơ thể hắn cũng không có tàn dư yêu lực nào, rõ ràng là vết thương cũ.
Nói cách khác, trước khi Lâu Dạ tấn công Tạ Trường Uyên, hắn đã bị thương sẵn, chỉ là mọi người không nhận ra.
Ân Ngọc Hàm nhíu mày, mơ hồ cảm thấy như mình vừa nhìn thấy một âm mưu nào đó.
Tuy nhiên, kẻ thù một mất một còn ngày xưa đang ở trước mắt, không thể nào Ân Ngọc Hàm lại lùi bước vì một âm mưu có thể xảy ra được.
Suy nghĩ một lát, y cong môi cười, tiện tay véo nhẹ gương mặt vốn thanh lãnh không ai dám khinh nhờn của Tạ Trường Uyên, rồi quyết đoán nhét hắn vào ngọc bội trữ vật có thể chứa vật sống của mình.
*
Nửa canh giờ sau, tại Ma giới.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu qua cửa sổ vào tẩm cung của Ân Ngọc Hàm, soi sáng khuôn mặt cau mày của y và gương mặt tái nhợt yên lặng của Tạ Trường Uyên.
Tạ Trường Uyên bị thương rất nặng, chỉ trong chốc lát Ân Ngọc Hàm trở về, hơi thở của hắn đã yếu đi vài phần.
Thậm chí còn có dấu hiệu ho ra máu.
Ân Ngọc Hàm cau mày, dùng khăn trắng như tuyết lau đi máu tươi không ngừng rỉ ra từ môi mỏng của Tạ Trường Uyên, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của hắn, trong lòng hơi bực bội.
Nội thương của Tạ Trường Uyên dường như không đơn giản, sinh cơ trong cơ thể hắn vẫn không ngừng tán loạn, nếu không phải Tạ Trường Uyên luyện thân thành kiếm, thân thể cực kỳ cường tráng, trong cơ thể đã được hòa vào mười tám đạo kiếm trận sắc bén để áp chế thương thế, e rằng đã sớm toi mạng rồi.
Chỉ là hiện giờ những điều đó đều không quan trọng, phiền phức là nếu Tạ Trường Uyên không chịu nổi mà chết ở Ma giới, ngọc bài linh hồn của hắn vỡ ra, lúc đó cả Tu chân giới đều biết Tạ Trường Uyên chết ở Ma giới.
Ân Ngọc Hàm:...
Thật đen đủi.
Y vốn nghĩ Tạ Trường Uyên ngày thường trông cao ngạo, đao thương bất nhập, còn định bắt hắn về, cứu chữa rồi bắt làm con tin, nói không chừng còn có thể ký thêm hiệp ước không bình đẳng.
Giờ xem ra, chưa kịp ký hiệp ước, người đã sắp toi mạng.
Không thể được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ân Ngọc Hàm khẽ cắn môi, trước hết đắp cho Tạ Trường Uyên tấm chăn mỏng, rồi làm một phép ẩn thân lên người hắn, sau đó lặng lẽ lẻn ra khỏi tẩm điện.
Y còn nhớ khi mẹ y còn sống, lúc bà nằm liệt giường, cha y đã tìm được rất nhiều dược liệu quý hiếm của phàm nhân. Sau khi mẹ y qua đời, những dược liệu còn thừa người Ma giới không dùng được, cha y cũng tiếc không nỡ vứt, nên cất giữ riêng.
Trong đó có một gốc tử ngọc linh chi vô cùng quý hiếm, nghe nói người chết uống vào cũng có thể đấu với Diêm Vương ba canh giờ. Lúc trước mẹ Ân Ngọc Hàm chỉ dùng một nửa đã buông tay nhân gian, còn lại một nửa.
Ân Ngọc Hàm quyết định trước hết trộm về cứu mạng Tạ Trường Uyên, thực sự không được thì ném hắn ra ngoài. Không phải y không tôn trọng mẹ mình, mà thật sự không thể để Tạ Trường Uyên chết ở Ma giới...
Ân Ngọc Hàm lên đường, để tránh tai mắt người khác, y tắt luôn đèn trong tẩm cung.
Chỉ là y không biết, sau khi y rời đi, một đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo như băng ngọc lặng lẽ mở ra trong bóng tối.
Một lúc sau, ánh sáng trong đôi mắt ấy lóe lên rồi lại nhắm lại.
Dưới ánh trăng máu, Ân Ngọc Hàm lướt đi như gió, đến được tẩm cung của phụ thân y - Ma Tôn Ân Vọng.
Vào giờ này, Ân Vọng hoặc đang tu luyện ở huyết trì, hoặc đang tưởng nhớ mẫu thân y ở bạch cốt sơn, thường sẽ không có mặt ở tẩm cung.
Quả nhiên, khi Ân Ngọc Hàm đến nơi, tẩm cung của Ân Vọng trống không.
Ân Ngọc Hàm thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước giường Ân Vọng, kích hoạt cơ quan, cái giá cổ phía sau liền kêu cót két dịch chuyển, để lộ ra một mật thất.
Ân Ngọc Hàm lướt vào mật thất rồi đóng cơ quan lại.
Tử ngọc linh chi đặt ở giữa mật thất, trên cái giá cao nhất, được nuôi dưỡng bằng linh tủy, tỏa ra từng đợt hương thơm thấm vào ruột gan.
Ân Ngọc Hàm do dự một chút, rồi cẩn thận bẻ một miếng xuống, lại lấy thêm vài vị linh dược khác, xoay người định rời đi.
Nhưng y vừa đến cửa mật thất, chuẩn bị mở then cài, thì nghe thấy bên ngoài vọng lại tiếng nói chuyện và tiếng bước chân.
Ân Ngọc Hàm giật mình, lập tức dừng bước.