Đương Niên Ly Tao (Năm Ấy Biệt Ly)

Chương 45

THỦ BIÊN VƯƠNG (HẠ)

________________________________________

Chập tối, Lạc Bình ra khỏi thành.

Tửu quán ở ngoại ô Mạt Thành hắn mở khi trước, bây giờ buôn bán cực kỳ náo nhiệt, từ xa xa đã nghe thấy tiếng vung tay cụng rượu.

Lúc tới gần lại truyền ra một trận ồn ào, hình như có kẻ ghi sổ nợ không trả nên đang bị đuổi ra ngoài.

Chỉ thấy Tôn đại nương cầm một cái ghế gỗ dài hươ tay múa chân, đánh cho kẻ nọ chạy trối chết, thiếu chút nữa đã đâm sầm vào Lạc Bình vừa bước chân vào cửa.

Ghế gỗ của Tôn đại nương khựng lại trước mặt Lạc Bình, “… Lão bản?”

Lạc Bình khen, “Tôn đại nương, công phu lại tịnh tiến.”

Tôn đại nương lập tức cười như hoa nở mùa xuân, vội vàng nghênh đón hắn vào trong, ba chân bốn cẳng chạy đi dọn dẹp một gian phòng hạng sang cho hắn.

Mấy năm không gặp, trong mắt Tôn đại nương thì hắn vẫn là chủ tử ít tuổi chỉ biết làm quan, không biết chăm sóc chính mình hôm nào, bà âu yếm hỏi hắn, “Trà Long Tĩnh?”

Lạc Bình lắc đầu, “Hôm nay muốn uống rượu, cho một vò Xuân Lao đi, uống không hết thì mang về.”

Tôn đại nương ân cần nói, “Mới về? Coi chừng uống đến hồ đồ, ở kinh thành lại gặp rắc rối!”

“Mới về ít lâu thôi, nhưng vẫn bận rộn đến tỉnh táo, lâu lắm chưa hồ đồ một phen. Tôn đại nương, mang rượu tới đi, yên tâm, ta tự có chừng mực.”

“Được được được, có ngay đây.”

Lạc Bình bụng rỗng uống hết hai bình, bắt đầu ngà ngà say, ồn ào dưới lầu cũng dần nghe không rõ, nhưng tiếng bước chân nện trên cầu thang thì lại rơi vào trong tai hắn.

Người vừa tới hỏi, “Nếu ta không đến tìm ngươi, ngươi định cứ phớt lờ ta luôn sao?”

Lạc Bình đáp, “Vương gia đã nghỉ ngơi khoẻ chưa? Ngồi đi, Xuân Lao ở tửu quán ta là nguyên chất nhất đó.”

Chu Đường không ngồi xuống đối diện với hắn, mà đi thẳng tới bên cạnh hắn, xoay mặt hắn lại, lấp kín đôi môi hắn.

Hương rượu lan toả trong miệng cả hai người, đôi mắt Lạc Bình mơ màng, đầu óc đang say không chịu nghe mệnh lệnh, nhìn thấy hàng mi thật dài của Chu Đường gần trong gang tấc, hắn bất giác thất thần, không hề né tránh.

Chu Đường vội vàng mυ'ŧ lấy những lời hắn định nói, đầu lưỡi đảo khắp vòm họng hắn, liếʍ láp cho Lạc Bình nhè nhẹ run rẩy.

Rõ ràng đã mệt đến kiệt sức, nhưng trở lại Phù Đông Điện thì không thể ngủ được, đầu óc chỉ tràn ngập hình ảnh người này, muốn gặp hắn, muốn chỉ trích hắn, hỏi thăm người ở phủ của hắn rồi tìm tới nơi này, rốt cục cũng được gặp mặt, nhưng rồi lại không biết phải nên nói gì.

Cuối cùng còn lại cũng chỉ có khát vọng.

Hô hấp của Chu Đường bắt đầu nặng nhọc, y hấp tấp ghì lấy sau đầu Lạc Bình, càng hôn càng sâu.

Bàn tay Lạc Bình khe khẽ chạm vào khuôn mặt y, ngón tay vuốt ve hàng mi của y, qua mí mắt, động tác nhẹ như lông vũ, tựa hồ như đang muốn trấn an y.

Chu Đường dần bình tĩnh lại, lưu luyến buông hắn ra, “Tiểu phu tử, ta rất nhớ ngươi. Ngươi cố ý đúng không? Cho ta một chút ngon ngọt, sau đó mang ngọt ngào chạy đi thật xa .”

Lạc Bình nhìn y cười, nụ cười được rượu Xuân Lao ủ ấm tới thơm ngon ngọt lịm, “Ta cũng rất nhớ ngươi.”

Chu Đường sửng sốt, ba tháng phẫn uất, ngay tại năm chữ này, cứ thế mà tan thành mây khói.

Y bị ánh mắt thành khẩn của Lạc Bình nhìn tới miệng khô lưỡi khô, y ngồi xuống cạnh hắn, tiện thể ôm hắn vào lòng, muốn hôn hắn thêm vài cái, lần này Lạc Bình lại tránh đi.

“Ta rất vui khi ngươi tuyên bố những điều đó trên triều hôm nay,” Lạc Bình nói, “Ngươi có thể rộng rãi như thế, tự mình suy xét được nên làm gì, ta yên tâm rồi. Sau này cho dù không có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng sẽ không làm ra chuyện gì lỗ mãng.”

“Tiểu phu tử đang nói gì thế?” Chu Đường nhíu mày, “Không phải ngươi sẽ quay về bên ta sao?”

Lạc Bình biết mình say nên lỡ lời, bèn chuyển đề tài để nói, “Nam Sơn quân ngươi dành tâm huyết hơn ba năm để huấn luyện, giờ đã thành xiêm y cho người khác, ngươi không cảm thấy không cam lòng sao?”

“Không đâu, ta vẫn để lại gần một ngàn, đưa cho tiểu Hoàng đế một ngàn thì có sao? Vả lại, về sau ta còn muốn thu hồi mà.”

“Ừ, ngươi nhìn thấu là được rồi.” Lạc Bình bưng chén tới bên môi y, “Ngươi không uống một chút sao? Ta gọi lên đây rồi, không uống thì phí.”

Chu Đường cười, uống cạn, “Ít khi thấy ngươi mê rượu như vậy.”

Lạc Bình lại tự rót cho mình một chén, “Hôm nay ngươi về, muốn chúc mừng ngươi, kim triêu hữu tửu kim triêu túy.” (hiện giờ có rượu, hiện giờ say)



Uống tới khi tửu quán đóng cửa, vò rượu trống trơn, Lạc Bình say như chết.

Tôn đại nương nhìn mà giật mình, bởi vì bà chưa bao giờ thấy Lạc Bình mất hết chừng mực như vậy. Bất quá bà cũng không trách cứ gì, ngược lại còn có vẻ rất sung sướиɠ, “Đứa nhỏ này say cũng tốt, hắn quản giáo chính mình rất nghiêm, ta nhìn còn thấy vất vả thay cho hắn.”

“Tôn đại nương, ta đưa hắn về, bà cứ yên tâm.” Chu Đường nói.

Tôn đại nương nhìn nhìn người thanh niên trước mặt, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, “Ngài là Thất hoàng tử điện hạ?”

“Đúng là ta.”

“Ai nha, tôi không nhận ra ngài nữa. Hồi đó nhỏ như vậy, giờ sao mà cao lớn khôi ngô quá chừng.”

Trong mắt Tôn đại nương, y cũng vẫn chỉ là một tiểu hài tử.

________________________________________

Chu Đường ôm Lạc Bình lên mã xa, ôm hắn thẳng về phủ, nhịn rồi nhịn, rốt cục cũng chỉ dám hôn môi hắn vài lần.

Trở lại Phù Đông Điện, mang theo hương rượu của người nọ trên người, Chu Đường ngủ một đêm say giấc.

________________________________________

Ngày hôm sau, tiểu Hoàng đế triệu kiến Việt Vương và Lạc Phó sử tới mật đàm. Di chiếu của Tiên hoàng được đặt trước mặt ba người.

Chu Đường trừng mắt nhìn di chiếu, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

—- Bắc Lăng vi hoạn, khiển Chu Đường nhương chi. (Giặc Bắc Lăng, phái Chu Đường đi diệt trừ)

Lạc Bình nói đúng, người đang hấp hối, thường có thể thông suốt rất nhiều điều.

Tiên hoàng chung quy vẫn suy nghĩ cặn kẽ, cẩn thận xem xét lại đứa con trai mình bỏ mặc đã lâu, đến tột cùng thì nó có năng lực xuất chúng như thế nào, phải nên lợi dụng nó ra sao.

Ngày đó tại Chân Ương Điện, lời Chu Đường nói “Bắc Lăng gây hấn” như đã thành sấm. Cách nhiều năm sau, Tiên hoàng gạt đi thành kiến, thừa nhận thiên phú quân sự của y, muốn y đi đối phó họa ngoại xâm.

Nhưng Tiên hoàng vẫn ích kỷ như vậy, dùng đứa con mình không cần nhất, để đối phó với địch nhân dũng mãnh nhất.

Chu Đường lĩnh chỉ tạ ân.

Tiểu Hoàng đế rất luyến tiếc y, “Thất Hoàng thúc, lần này đi biên cảnh Mạc Châu, đường xá hung hiểm, nếu có gì cần, Thất Hoàng thúc cứ nói, trẫm nhất định sẽ hết lòng đáp ứng.”

Chu Đường nói, “Tốt lắm, thần muốn xin một người của Bệ hạ để đồng hành cùng thần.”

“Ai?”

“Lạc Bình.”

“Không được!” “Thứ nan tòng mệnh!” (Thứ lỗi, không thể đáp ứng)

Cả hai đồng thanh, đều là phản đối, nhưng ánh mắt Chu Đường chỉ dừng lại tại một người, “Vì sao?”

Lạc Bình nhíu mày không đáp, hắn biết tiểu Hoàng đế sẽ đưa ra lý do thay hắn.

“Lạc khanh muốn ở lại bên trẫm. Trẫm có rất nhiều chuyện cần dựa vào hắn.”

“Bệ hạ có nhiều thần tử trung tâm phụ tá như vậy, thiếu một Lạc Bình thì có sao?”

“Hắn… Hắn không giống họ.” Tiểu Hoàng đế bị ép hỏi, có phần hơi kích động.

“Không giống như thế nào?” Chu Đường nheo mắt nhìn Lạc Bình.

“Các quan viên trong triều hầu như đều dây dưa quyền lợi với Ninh Vương, duy độc mình Lạc khanh là không như thế, trẫm chỉ có thể tín nhiệm một mình hắn. Hiện giờ Ninh Vương như hổ rình mồi, trẫm còn có rất nhiều sự tình cần hắn hiệp trợ và chỉ bảo… Vậy nên, xin Thất Hoàng thúc đổi nguyện vọng khác, trẫm chắc chắn sẽ đáp ứng.”

Chu Đường cố nén lửa giận, “Lạc đại nhân, ý của ngài ra sao? Nếu cùng đi với bổn vương, bổn vương sẽ ưu tiên bảo đảm an toàn cho ngài. Bổn vương kính ngưỡng đại nhân đã lâu, cũng rất cần trí tuệ của đại nhân trợ giúp đẩy lùi quân địch.”

Lạc Bình cung kính nói, “Hồi bẩm Vương gia, vi thần không thông thạo điều quân đánh giặc, Vương gia nên tìm người có kinh nghiệm và chín chắn hơn.”

“Lạc Bình, ngươi có ý gì?!” Chu Đường bắt đầu mất khống chế.

“Vương gia, hoàng mệnh không thể trái.”

“Lạc, Lạc khanh, chuyện Lý Tham tướng tự ý điều binh khanh nói lần trước, điều tra thế nào rồi?”

Tiểu Hoàng đế cố tình giải vây cho Lạc Bình, nói đến nội chính, Chu Đường không thể ở lại, chỉ đành phải cáo lui.

________________________________________

Từ đó Lạc Bình tận lực lảng tránh Việt Vương, Việt Vương cũng bận rộn chuyện chuẩn bị xuất chinh, hai người hầu như không có cơ hội đối mặt.

Sau khi Tiểu Hoàng đế tuyên bố tin tức Việt Vương chinh Bắc (chinh phạt Bắc Lăng), trong triều ai cũng nghị luận. Bởi vì Chu Đường bị phái đến biên cảnh, liền nhận được ngay danh hiệu “Thủ Biên Vương”. (Thủ biên: Trấn thủ biên cương)

Gần đến ngày khởi hành, Chu Đường lại một lần nữa đưa ra yêu cầu mang Lạc Bình cùng xuất chinh trước mặt văn võ bá quan toàn triều.

Điều thú vị là, mấy người bên phía Ninh Vương đều hăng hái ủng hộ, mà mấy người bên phía Hoàng Thượng thì cực lực phản đối. Đương nhiên, cuối cùng quyền quyết định vẫn ở trong tay Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng không đồng ý, Việt Vương cũng không có cách nào ngang nhiên kháng chỉ.

Nhưng trước khi rời thành, Chu Đường tìm được một cơ hội, y thúc ngựa tới bên cạnh Lạc Bình, chất vấn hắn, “Tại sao không đi theo ta? Ở lại kinh thành thì có gì tốt? Đối nghịch với Ninh Vương, làm sao an toàn được như chinh chiến sa trường?”

Lạc Bình thở dài, “Vương gia, ngươi chấp nhất như vậy làm gì.”

“Hay là ngươi thích tiểu quỷ Chu Hành kia rồi? Thích hơn cả ta?” Chu Đường nói không thèm suy nghĩ.

“Thỉnh Vương gia nói năng cẩn thận. Ta ở lại Mạt Thành chỉ vì tiểu Hoàng đế cho ta làm quan lớn. Ai có thể cho ta làm quan lớn, ta liền đi theo kẻ đó.”

“…” Chu Đường không thể tin mà nhìn hắn, “Ngươi cho ta lý do như vậy?”

“Đúng vậy, chính là lý do này. Lạc Bình là kẻ hám làm quan, điểm này hẳn ngài đã sớm biết.”

“Ngươi không phải người như thế!”

“Vô luận ta có phải hay không, Vương gia đã không còn cần ta nữa, không phải sao?”

“Mấy lời ngươi say rượu nói hôm đó đều là thật? Ngươi thật sự muốn bỏ mặc ta?” Chu Đường buồn bã nói, “Ai bảo ta không cần ngươi? Ai bảo ngươi có thể rời khỏi ta?”

“Vương gia…”

“Có phải ngươi luôn luôn nghĩ cách để thoát khỏi ta hay không?! Lần nào ngươi cũng tìm mọi biện pháp để cáo biệt ta phải không?! Tiểu phu tử, ngươi có tin ta sẽ trói ngươi lại không?”

“Ta không còn là phu tử của ngài nữa. Vương gia, ngài đã trò giỏi hơn thầy rồi.”

“Lạc Bình! Ngươi đừng có bức ta!”

“… Sắp tới giờ rồi, thỉnh Vương gia xuất phát.”

Lạc Bình tránh đường cho ngựa qua, hắn nhìn y, không nói gì thêm.

Hắn biết, hai người bọn họ sẽ không ai nhượng bộ, mà tiếp tục giằng co chỉ khiến cả hai càng thêm mệt mỏi.

Cái nhìn Chu Đường bỏ lại phía sau, Lạc Bình hiểu rõ, trong đó là tầng tầng oán hận.

Hắn dõi theo Việt Vương dẫn quân đi xa, khuôn mặt vẫn giữ vững vẻ thản nhiên.

Nhưng trên đường trở về thành, hắn đột ngột ngã xuống, thị giả đi theo vội vàng nâng hắn dây, bàng hoàng phát hiện hai bàn tay của hắn đã bị dây cương nghiến thành hai vệt máu thật sâu.