Đương Niên Ly Tao (Năm Ấy Biệt Ly)

Chương 43

DUẪN CAO QUAN (ĐƯỢC LÀM QUAN LỚN)

________________________________________

Ngày ba mươi tháng năm, Tuyên Thống năm thứ hai mươi chín. Thừa Vũ đế băng hà.

Lạc Bình đơn độc ra đi, trên đường quay lại Mạt Thành, hắn hay tin Hoàng Thượng hoăng thệ (từ trần). Thời điểm này trùng khớp với năm đó, bởi vậy hắn biết, Mạt Thành hiện giờ sóng ngầm mãnh liệt.

Hoàng thái tôn tuy được “Trưởng tử kế thừa chế” che chở, nhưng thiệt thòi ở chỗ tuổi còn quá nhỏ, không sánh được với mấy vị Hoàng thúc đa mưu túc trí, cho dù ngồi trên long ỷ, cũng chưa chắc có thể chân chính nắm giữ giang sơn. Thêm vào đó, bên cạnh y đều là cựu thần do Tiên hoàng một tay bồi dưỡng, bọn họ chỉ tận tâm vì di chiếu của Tiên hoàng, chứ không phải vì thực lòng trung thành với y.

Mặt khác, đám người bên cạnh Nhị hoàng tử Chu Nịnh, Tam hoàng tử Chu Phác đều là lực lượng mới trong triều, thậm chí một vài con cháu của các cựu thần cũng đứng về phía hai Vương gia đó. Bọn họ không muốn mãi núp bóng người đi trước, mà muốn nhân lúc loạn lạc để bộc lộ tài năng của chính bản thân mình.

Vậy nên nếu Chu Đường trở về phúng viếng trong thời điểm này, chắc chắn sẽ lọt thỏm trong trận đấu đá giữa các thế lực. Kiếp trước, y đã bị bố trí làm thủ linh (túc trực bên linh cữu) của Tiên hoàng, bị giam cầm tới tận sau khi cúng thất tuần. (bốn mươi chín ngày)

Lần này, Lạc Bình tuyệt đối sẽ không để y giẫm lên vết xe đổ.

________________________________________

Khi Lạc Bình tới Mạt Thành cũng là lúc bảy ngày tang đầu của Tiên hoàng qua đi, đại điển (lễ ăn mừng) Tân quân kế vị sắp tới.

Hắn đi một đường sương gió vất vả không hề ngừng chân, trực tiếp đến thẳng quý phủ của Hàn lâm học sĩ năm đó, hiện giờ đã là Tả tông chính Lý Nguyên Phong, Lý đại nhân.

Gia đinh (người bảo vệ riêng của gia đình thời xưa) thấy hắn mặc một bộ áo vải thô bui bặm, mặc dù chưa xem thường ra mặt, nhưng thái độ cũng không mấy tốt đẹp gì, “Đại nhân nhà ta đang ngủ trưa, không tiện gặp khách.”

“Không sao, kẻ hèn chờ được.”

Lạc Bình bỏ đồ đạc xuống, sau đó ra ngồi dưới mái hiên.

Gia đinh thấy hắn nói năng và hành xử tao nhã, nên không đuổi hắn đi như đuổi ăn xin, cứ để mặc hắn đó.

Một lát sau, có gia đinh khác dắt chó ra ngoài tản bộ, chú chó kia vừa thấy Lạc Bình thì không chịu đi tiếp, chạy lịch phịch đến, phì phò ngửi ngửi hắn vài cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lạc Bình nhìn nó, mỉm cười, “Uy tướng quân?”

Gâu! Chú chó thông hiểu nhân tính, nghe hắn gọi, cái đuôi lập tức ngoe nguẩy.

Lạc Bình gãi gãi cổ nó, cười càng thêm tươi, “Mi vẫn nhớ ta sao, không sợ ta bắt mi ăn cơm nữa à?”

Uy tướng quân híp mắt cọ cọ bàn tay hắn, sung sướиɠ nằm bệt xuống cho hắn vuốt ve.

Gia đinh đứng một bên há hốc miệng choáng váng. Bọn họ không biết Lạc Bình, nên cũng không hiểu vì sao cún yêu của chủ tử lại vẫy đuôi mừng rỡ với một người xa lạ.

“Ừ, nhiều năm qua đi, trong thành này chỉ sợ cũng chẳng có mấy người nhận ra ta nữa.” Lạc Bình thở dài, “Uy tướng quân, mi cũng già rồi nhỉ.”

Rời khỏi Mạt Thành đã gần sáu năm, Uy tướng quân chính trực tráng niên khi trước, dựa theo tuổi của loài cẩu mà tính, giờ cũng đã xế chiều. Khi hắn còn ở Hàn Lâm Viện thường mang đồ ăn cho Chu Đường, thỉnh thoảng tiện thể chia cho nó một ít. Lại chẳng ngờ cuối cùng trong cả tòa thành này, chỉ có mỗi mình nó là nhớ rõ Lạc Mộ Quyền hắn nhất.

Gia đinh quý phủ Tả tông chính cũng không phải ngốc, vừa nhìn cảnh ấy đã hiểu ra ngay. Người này nhất định là có quen biết với chủ tử, phỏng chừng tới hiện tại quan hệ vẫn tốt. Thấy cũng đã đến giờ, gia đinh liền muốn đi vào bẩm báo.

“Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?”

“Cứ nói… Cố nhân Lạc Bình đến cầu kiến.”

Gia đinh kia vừa vào cửa không lâu, bên trong đã truyền ra tiếng mắng mỏ, “Lạc Bình? Ngươi nói hắn tên là Lạc Bình? … Sao không mời hắn vào?!… Đánh thức ta là được!… Ai cho ngươi tự tiện quyết định?!”

Âm thanh vọng tới càng lúc càng gần, đến cổng chính, chỉ thấy Lý Nguyên Phong tóc tai bù xù, kéo lê giày ra nghênh đón, y phục từ trên xuống dưới mặc nhầm hết cả.

“Mộ Quyền, Mộ Quyền… Ngươi đã về rồi! Mau, mau vào ngồi đi!” Nói xong, Lý Nguyên Phong cũng bất chấp, lôi kéo hắn vào trong như thể hắn sắp bị người ta bắt cóc mất.

“Lý đại nhân đừng như vậy, kẻ hèn này nhận không nổi đâu.” Lạc Bình thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), “Kẻ hèn chỉ là dân đen, làm sao dám tiếp nhận trọng đãi của Lý đại nhân.”

“Không không không, người ngoài không biết, nhưng mà ta thì rõ rành rành, năm đó ngươi…” Lý Nguyên Phong nói tới đây thì dừng lại, lúc này Lạc Bình đã bị hắn túm vào trong phủ, đến giờ hắn mới nhớ ra áo mũ của mình còn chưa chỉnh tề, vội vàng để Lạc Bình ở thư phòng dùng trà chờ một chút.

Uy tướng quân chạy theo hai người, tới cửa thư phòng thì không theo vào nữa. Nó ngồi trước hành lang, đôi mắt sáng ngời đảo quanh. Có lẽ ngày thường chủ nhân huấn luyện tốt, nên nó rất hiểu quy củ, biết chủ nhân muốn nói chuyện quan trọng, bèn tự giác canh giữ ở cửa.

Lý Nguyên Phong trở lại, hàn huyên với Lạc Bình vài câu, sau đó vào vấn đề chính, “Không biết Mộ Quyền lần này vào kinh là muốn làm gì?”

Lạc Bình khẽ đặt chén trà xuống, “Làm đại sự.”

Lý Nguyên Phong trầm ngâm một hồi rồi nói, “Lúc này ngươi trở về, thật sự là quá đúng thời điểm. Chúng ta làm người quang minh chính đại, không nói vòng vèo, ngày Hoàng thái tôn đăng cơ cũng là lúc khai mạc ‘Đại sự’. Lên ngôi thì dễ, giữ ngôi mới khó, mấy vị Hoàng tử như hổ đói rình mồi, thế lực khắp nơi rung chuyển không ngừng, không biết Mộ Quyền đứng ở bên nào?”

Lạc Bình mỉm cười, “Lý đại nhân quá lo rồi, kẻ hèn nói ‘Đại sự’, là chỉ chuyện vì mình mưu quan. Lần này Lạc mỗ trở về, bất quá là muốn xin đại nhân thay ta nói tốt vài câu với Tân đế, ta muốn một chức quan.”

Lý Nguyên Phong ngây ra tại chỗ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, “Ngươi về để cầu quan?”

“Đúng vậy.”

“Ngay tại thời điểm này?”

“Đúng vậy.”

“…” Lý Nguyên Phong trầm ngâm, “Mộ Quyền, ta không hiểu ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn làm quan, thì không nên làm quan cho tiểu Hoàng đế, ngươi nghĩ vị trí đó ngồi được lâu sao?”

“Mộ Quyền bị tiên đế bãi quan mười năm, thực lòng đợi không nổi.”

“Mười năm chưa hết, Tiên đế vừa băng hà, ngươi đã trở lại. Ngươi không sợ sẽ thành chuyện cười cho kẻ khác bàn tán sao?”

“Lạc mỗ từ bao giờ thì sợ người khác võ mồm?” Lạc Bình hỏi lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“…” Lý Nguyên Phong nghẹn lời. Quả thật, khi đó Lạc Bình thiếu niên đắc chí, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã leo lên đến vị trí chủ chốt trong triều. Sau lưng hắn rất nhiều tiếng chửi rủa và nghi kị, nhưng chưa bao giờ có thể mang lại cho hắn phiền lòng.

Hai người cùng uống trà, căn phòng rơi vào yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Lý Nguyên Phong đột nhiên nghĩ thông, lắc đầu nở nụ cười, “Ta còn muốn hỏi thái độ của Mộ Quyền, thật đúng là hồ đồ. Pháp lệnh ‘Trưởng tử kế thừa’ là do ngươi thảo ra theo ý của Tiên hoàng, đương nhiên ngươi phải là người ủng hộ nó nhất rồi.”

“Hiếm khi thấy Lý đại nhân nhớ rõ như thế.”

“Nói vậy, Mộ Quyền đứng về phía Hoàng thái tôn?”

“Đương nhiên, ai có thể cho ta làm quan nhanh nhất, ta liền ủng hộ người đó.”

“Nếu đã như thế, Lý Nguyên Phong ta cũng không chần chừ nữa. Hiện giờ ta và ngươi lại là bạn đồng liêu, chuyện tiến cử mưu quan, cứ để ta lo cho.”

________________________________________

Từng ngày trôi qua, đã tới đại điển Tân đế đăng cơ.

Mạt Thành trước đó vừa quốc tang buồn bã, hiện giờ đã náo nhiệt vô cùng.

Nghi thức Tế thiên tế tổ bắt đầu, quốc phong chi nhạc rền vang toàn thành.

Lạc Bình đứng từ xa quan sát, tiểu Hoàng đế năm ấy mười bốn tuổi, đầu đội vương quan Cửu Long kim trảo (mũ miện Chín rồng vàng), khoác trên mình long bào cẩm tú(Áo bào gấm thêu rồng vàng), chân mang lưu kim hậu ngoa (giày thêu chỉ vàng), chầm chậm bước lên thành lâu. (toà lầu cao trên cổng thành)

Thở dài một tiếng, hắn nghĩ, ngai vàng đối với Chu Hành mà nói, là một gánh nặng quá lớn. Trong ấn tượng của hắn, Chu Hành trước sau vẫn là một đứa nhỏ hồn nhiên ngây thơ, không hề phòng bị, mải mê đùa nghịch cùng với Chu Đường, thế mà hôm nay lại bị rất nhiều bàn tay đẩy lên vị trí cao ngất ngưởng… Hai bàn tay hắn cũng nằm trong số đó.

Chu Hành không hợp mặc long bào.

Không biết có phải xuất phát từ tư tâm hay không, Lạc Bình cảm thấy Chu Đường mới là người duy nhất thích hợp để mặc long bào.

Khoảnh khắc người nọ quân lâm thiên hạ, vô luận hồi tưởng bao nhiêu lần, hắn cũng vẫn cảm thấy cực kỳ chấn động và mãn nguyện, mặc dù sau lưng y không hề có ca múa thái bình, chỉ có biển máu mênh mông bất tận.

Đại điển đăng cơ lần này, Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử tuy không lộ diện, nhưng đều phái người đưa tới lễ vật cực kỳ thịnh soạn.

Thái ấp của hai Vương gia đó đều nằm rất xa Mạt Thành, lần này Tiên hoàng đột nhiên bệnh thệ (chết bệnh), một người suất quân ứng đối giặc biển tại Tân Châu còn chưa trở về, một người mệt mỏi ứng phó thiên tai nhân họa tại Việt Châu mà sinh bệnh, cả hai cùng hết mình vì quốc gia xã tắc, vắng mặt cũng không có gì đáng trách. Huống chi, kinh thành thiếu một người thì đại loạn lại nhỏ đi một chút.

________________________________________

Mấy ngày sau, Lạc Bình được Lý Nguyên Phong tiến cử, trở về triều đình làm quan.

Sự quay về của hắn lại dậy lên sóng to gió lớn. Rất nhiều quan viên, nhất là các lão thần, đều chỉ vào mặt hắn mắng to “Quan mê vô sỉ”, thậm chí còn gán cho hắn cái tội lớn “Ngỗ nghịch Tiên đế, kháng chỉ bất tôn”, nhưng tiểu Hoàng đế và Lý Tông chính cực lực bác bỏ. Dù sao lời nói “Bãi quan mười năm” hiện cũng không có gì đối chứng.

Tiểu Hoàng đế không phải kẻ ngốc, y biết ngai vàng của mình phải dựa vào pháp lệnh ‘Trưởng tử kế thừa chế’, cũng biết Lạc Bình chính là mấu chốt của pháp lệnh đó. Cho nên mặc dù phải gánh lấy áp lực nặng nề, y vẫn phong quan cho Lạc Bình.

—– Y phong hắn làm Hàn Lâm Viện Thị chiếu.

Lạc Bình mặt dày mày dạn liều chết không sợ, đòi cho bằng được chức quan này.

Hàng cửu phẩm.

Nhưng Lạc Bình rất vừa lòng, miễn là có thể về kinh làm quan, hắn đã rất vừa lòng.

Chỉ cần ở đây, ở bên tiểu Hoàng đế không được coi trọng, là hắn có thể an tâm chờ đợi người kia trở về.

Lạc Bình nhẩm tính, hai tháng nữa thôi, chỉ hai tháng nữa, y sẽ trở lại.

Bởi vì nước cờ này là do Tiên hoàng cố ý bày ra cho y.