OAN TÂM KHẨU (KHOÉT TÂM RA)
________________________________________
Trong khe vực phía sau sườn núi, một nhóm Hồng Cân phỉ bất chợt xuất hiện từ hướng đối diện với truy binh. Phương Tấn ở phía trước nhận thấy tình thế có biến, lập tức chuyển sang phòng thủ, một bên lệnh cho Nam Sơn phỉ giương cung chuẩn bị giao chiến, một bên quay ngựa, muốn tới nhắc nhở Chu Đường.
Nhưng Phương Tấn vẫn chậm một bước, đối phương đã đánh đòn phủ đầu, ngay trước khi y kịp hét lớn, một mũi tên xuyên qua không trung, lao tới Chu Đường.
Chu Đường ngồi trên ngựa cao, phục sức lại nổi bật, tỉ suất bị đột kích là quá lớn. May mắn y phản ứng nhanh, ngay khi nhìn thấy mũi tên nhọn lóe lên, y liền dựa theo trực giác, nghiêng người lăn xuống ngựa, nhờ vậy mà tránh được chỗ hiểm nơi ngực.
Tuy nhiên lực tên bắn ra rất mạnh, cắt qua eo trái của y, mang theo một tầng da thịt.
Chu Đường lảo đảo tiếp đất, đau đớn khiến quang cảnh trước mắt y biến thành màu đen, đầu óc choáng váng.
Thị vệ bốn phía nhanh chóng bảo hộ y vào giữa, chuẩn bị ngăn chặn đợt tên thứ hai bắn tới. Kỳ quái chính là sau khi đối phương bắn lén thành công, đột nhiên không có thêm hành động gì.
Lúc này Hồng Cân Trại, Nam Sơn phỉ, Việt Vương, ba thế lực hình thành thế chân vạc, bên nào cũng không dám làm liều, cục diện trở nên phức tạp.
Đầu lĩnh Hồng Cân Trại nói với Phương Tấn đang dẫn dắt Nam Sơn phỉ, “Chúng ta đều là giặc cỏ, sao không hỗ trợ lẫn nhau? Hợp tác đôi bên cùng có lợi, trại chủ chúng ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi. Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, trại chủ lệnh cho ta trao tặng các ngươi một hộp Tuyết Hoa Ngân, coi như biểu đạt thành ý…”
Ầm!
Lời còn chưa dứt, trên chiếc hộp gỗ mới vừa bưng ra đã cắm một mũi tên sắc nhọn.
Dây cung trong tay Phương Tấn rung rung, y cất cao giọng nói, “Thứ cho Phương mỗ không tán thành, mục tiêu của Nam Sơn phỉ ta khi thành lập, đó là trở thành đại trại đệ nhất Việt Châu. Muốn chúng ta liên thủ cũng được, nói trại chủ các ngươi về dưới trướng chúng ta, từ nay về sau chỉ có Nam Sơn phỉ, không có Hồng Cân Trại!”
Gã nọ giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới một tiểu sơn trại mới vừa thành lập lại có khẩu khí lớn mật như vậy, “Ngươi đừng quá kiêu ngạo!”
Phương Tấn rất khinh thường, “Ngươi có thể làm khó dễ được ta? Bình dân bách tính, chúng ta dám cướp, tham quan ô lại, chúng ta dám cướp, sơn phỉ tứ phương, chúng ta cướp hết! Có cái gì, chúng ta cướp cái đó, tại sao chúng ta không thể kiêu ngạo?”
Gã nọ hiển nhiên đã bị chọc giận, “Hừ, các ngươi cứ coi chừng… Á! Khụ!”
Gã không thể nói hết câu, bởi một mũi tên nữa đã được bắn ra, lần này không nhắm vào hộp gỗ, mà là xuyên qua cổ họng gã, bọt máu từ trong miệng gã ồng ộc trào lên.
Bên phía Hồng Cân Trại náo loạn, có kẻ gào lên phải bắn trả, nhưng bị một gã thoạt nhìn có vẻ có địa vị ngăn lại.
“Mũi tên này là ta trả lại cho trại chủ các ngươi.” Chu Đường nói.
Tên ngầm là từ đâu tới? Mấu chốt muốn biết kẻ nào bắn thì phải thử.
Chu Đường lệnh cho thị vệ tản ra, giương cao cây cung gỗ mun, chuẩn bị bắn thêm một mũi tên, nếu nhìn kỹ, trên dây cung vẫn còn đọng lại vài giọt máu, là ngón tay của y mang theo máu từ miệng vết thương trên eo trái.
“Phăng” một tiếng, lần này mũi tên nhắm thẳng vào Phương Tấn, sức mạnh rất lớn, không chút do dự. Nếu không phải Phương Tấn đã có chuẩn bị, nói không chừng cũng thiệt thòi to.
“Mũi tên này tặng cho trại chủ Nam Sơn phỉ.”
Dây cung dính máu được nâng cao ngang khuôn mặt Chu Đường, làm nền cho nụ cười ngạo nghễ bên môi y, diễm lệ vô song, “Các ngươi thật quá lớn mật, ngang nhiên ở trước mặt bổn vương đàm luận chuyện xấu xa, tưởng rằng bổn vương thực sự đã bị mũi tên mềm nhũn kia bắn chết rồi sao?!”
Người bên Hồng Cân Trại bị ánh mắt y đảo qua, nhất nhất rùng mình, chẳng biết tại sao đến lông tơ cũng dựng đứng. Có kẻ không phục, đáp lời một cách mỉa mai, “Việt Vương hình như đang lầm, mặc kệ thế nào, hiện giờ ở đây lưỡng phỉ nhất quan (hai đạo phỉ, một quan viên), ngươi cảm thấy bên nào có nhiều phần thắng hơn?”
Chu Đường khẽ hừ một tiếng, lấy ra mũi tên thứ ba, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, “Vậy thì đến đây, hẻm núi này rất chật hẹp, chứa không nổi nhiều người như vậy đâu.”
…
Hồng Cân Trại và Nam Sơn phỉ mỗi bên có hơn mười người, mà bên cạnh Việt Vương chỉ có ít ỏi mười mấy thị vệ. Phía Hồng Cân Trại nghĩ mãi cũng không ra, tại sao y lại muốn liều mạng với bọn chúng? Còn dưới tình huống thân đang mang thương tích?
Ba mũi tên của Chu Đường bắn hạ hai người, một mũi lao vào khoảng không. Phô trương đến nước này, y biết mình sắp không trụ nổi nữa. Nhưng hiện giờ quả thật chẳng còn biện pháp nào khác, y là Việt Vương đại nghĩa vì dân, quyết không thể đàm phán với sơn phỉ hung ác.
Khi hỗn chiến bắt đầu, Phương Tấn đã làm ra thế rút lui. Y không còn lòng dạ nào ham chiến nữa, chỉ tóm lấy chiếc hộp gỗ chứa Tuyết Hoa Ngân, sau đó chạy ra khỏi sơn cốc mà không thèm quay đầu lại, rất đúng theo phong cách của lũ cường đạo.
Hồng Cân Trại không ngờ tên này lại vô sỉ như vậy, vốn tưởng rằng có thể liên thủ để ứng chiến Việt Vương, cuối cùng lại thành trước sau đều có địch, tiền mất tật mang, nhất thời trận tuyến rối loạn.
Sau khi Nam Sơn phỉ rời khỏi, Phương Tấn lập tức hạ lệnh, “Trở về núi!”
Đình Đình ngạc nhiên, “Chúng ta cứ bỏ lại y thế sao? Đối phương đông như vậy, mà y còn đang bị thương…”
Phương Tấn cau mày đáp, “Nếu chỉ một chuyện nhỏ này mà còn không ứng phó được, thì y quá hổ thẹn là đệ tử của Chúc Sơn Môn ta.” Phương Tấn không cho phép bất luận kẻ nào quay đầu lại giúp Chu Đường, “Nghe lệnh, trở về núi!”
Không phải y không nghĩ tới chuyện ứng cứu cho Chu Đường.
Nam Sơn phỉ và Việt Vương phải vứt sạch quan hệ, y chỉ có thể làm như vậy, y cũng tin tưởng rằng Chu Đường hiểu được nên làm như thế nào.
________________________________________
Lạc Bình một nắng hai sương rời Nam Sơn, về thẳng Việt Vương phủ.
Mấy phó dịch gác cổng kể lại, đêm đó hắn xông vào Vương phủ, khiến cho tất cả mọi người sợ phát khϊếp, thiếu chút nữa còn tưởng quỷ chết oan đến đòi mạng.
“Khi ấy sắc mặt Lạc tiên sinh thật là đáng sợ, tóc tai tán loạn, môi trắng bệch như tờ giấy!” Nhân chứng thứ nhất nói.
“Đúng đó đúng đó! Sau khi Lạc tiên sinh về phòng, ta mang nước trà vào, thấy ngài ấy đang mở ra một bức vẽ lớn lắm, nhìn như là trận pháp gì đó, chắc không phải là tiên sinh trúng tà đâu nhỉ?” Nhân chứng thứ hai nói.
“Không chỉ thế đâu! Lạc tiên sinh còn nửa đêm chạy sang thỉnh Trương thợ mộc phố bên làm gì đó, dùng một cọc tiền bảo Trương thợ mộc khởi công luôn trong đêm, đến giờ vẫn còn đang ở Tây Thị khẩu (cồng thành hướng Tây) mà!” Nhân chứng thứ ba nói.
“Đi làm việc hết cho ta! Trong phủ chỉ còn mấy người các ngươi, dám lười biếng, không muốn lĩnh lương nữa hả?” Trình quản gia quát.
Mọi người vội vàng im bặt, cuống quýt đi lo việc của mình.
Trình quản gia nhìn Vương phủ trống trải, trong lòng than thở. Vương gia, Phương tiên sinh, Lạc tiên sinh, ba chủ tử này thật sự vĩnh viễn không được sống yên ổn… Bất quá đi theo bọn họ, hình như đúng là có thể làm nên đại sự…
Tâm tư của ba người này, ai cũng đoán không ra. Nhất là Lạc tiên sinh, đêm qua vô cùng lo lắng mà trở về, bận rộn đến điên, sáng sớm lại xuất ra Hành vương lệnh bài, trực tiếp mang đi tất cả thị vệ trong Vương phủ.
Hiện giờ Vương phủ lạnh tanh, cổng thành Tây lại cực kỳ náo nhiệt.
Trương thợ mộc mang theo năm học trò, liều mạng đẩy nhanh tốc độ. Đó là một đài cao hình tròn lớn, mặt trên khắc rất nhiều trận pháp bát quái hoa lệ và phức tạp.
Ở ngã tư đường Thông Phương đã được dán thông cáo, nói rằng bảy ngày sau Việt Vương sẽ cử hành nghi thức tế thiên long trọng.
Lạc Bình đi rồi, Tri huyện Dân Sơn liền mang theo vài người đến cầu kiến Tri phủ cùng Tri châu đại nhân. Những người được mang theo gồm có thôn dân, tú tài, thương buôn, và ngoài dự liệu của Dương Tri châu, tâm phúc Diêu Bằng Phi cũng nằm trong số đó.
Những người này nhao nhao bằng đủ loại thứ tiếng, nước mắt như mưa thuật lại sự tích “Việt Vương dạ chiến (đánh đêm) với lũ phỉ tặc, quang vinh bị thương”.
Việc này hoả tốc truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, tán thưởng có, hoài nghi có, còn có người nghe xong thì cực kỳ lo lắng cho an nguy của Việt Vương, “Bị thương nặng như thế, có thể sống mà trở về không?”
Trình quản gia ra mặt giải thích, “Lần này Vương gia xuất du (đi du lịch), kỳ thực là ngầm điều tra tình trạng phỉ tặc các nơi, nếu bình an trở về, sẽ tuyên cáo với trời, thề rằng phải thanh tiễu phỉ hoạn (nạn thổ phỉ), còn nếu bất hạnh gặp nạn, thì muốn dùng chính bản thân để tế trời, tạ tội và cầu phúc cho dân chúng Việt Châu ta.”
Đây là những lời Lạc Bình căn dặn lão trước khi đi, việc của lão chỉ là thuật lại không sót một chữ.
Nghe xong nguyên do lần này, không biết có thiên kim tiểu thư nhà ai đã cảm động than khóc ngay tại trận, “Việt Vương thiếu niên anh hùng, ông trời có mắt, nhất định sẽ không cướp ngài đi! Ta muốn tái kiến Việt Vương một lần, cam nguyện lấy thân báo đáp!”
________________________________________
Nơi Lạc Bình nhìn thấy Chu Đường, là ở trên một sơn đạo cách thành Thông Phương hai mươi dặm.
Lúc đó Chu Đường đã sắp mất đi ý thức, được thị vệ bảo hộ cưỡi trên lưng ngựa, cả người lung lay sắp đổ, y phục nhàu nhĩ ướt đỏ máu, khuôn mặt cũng bẩn thỉu đầy bụi đất, bộ dáng xụi lơ chẳng còn chút khí thế nào.
Thị vệ bên cạnh y còn lại tám người, xem ra tuy rằng thắng trận, nhưng tổn thất cũng rất nặng nề.
Đoàn người Chu Đường thấy Lạc tiên sinh mang theo nhiều người đến nghênh đón, liền biết mình và Vương gia đã an toàn rồi, đáy lòng cuối cùng cũng được buông lỏng. Có người trẻ tuổi còn gục xuống, mê man luôn trên lưng ngựa.
Lạc Bình tiến lên nói với thị vệ trưởng đang bảo vệ Chu Đường, “Vất vả rồi, Vương gia cứ giao cho ta đi.”
“Dạ.” Cánh tay thị vệ trưởng cũng đã bị thương, gã nhịn đau, nhẹ nhàng buông ngựa của Vương gia ra.
Lạc Bình thấy vậy, lập tức chuyển hướng sang đại phu, “Trước tiên hãy xử lý vết thương cho bọn họ, không cần vội vã.”
________________________________________
Đại phu kiểm tra thương thế của Việt Vương, nhận thấy nơi bị trúng tên ở eo là nghiêm trọng nhất, bởi vì vết thương vỡ ra và nhiễm trùng, nên khiến cho y sốt cao dẫn đến hôn mê.
“Lạc tiên sinh, phải khoét chỗ thịt này đi, bằng không càng để lâu càng phiền toái.”
“Vậy khoét.” Lạc Bình rất kiên quyết, giọng điệu có phần quá mức bình tĩnh.
“Dạ dạ, lão phu hiểu rồi.” Đại phu không dám chậm trễ, lập tức bắt tay vào thao tác.
Lưỡi dao đã được đốt nóng dần trở thành màu đỏ nhạt, cắt vào da thịt Chu Đường. Nhát đầu tiên đi xuống, rõ ràng không phát ra tiếng động, nhưng Lạc Bình lại cảm thấy tim mình giật lên, nóng rẫy mà đau đớn.
Trước đây hắn cũng đã từng bị khoét như vậy, khi đó hắn chỉ cảm nhận được nỗi khổ của da thịt, không phải quá sức chịu đựng. Nhưng hiện giờ nhìn Chu Đường, hắn nghĩ rằng so với khi ấy, lúc này hắn còn đau đớn hơn nhiều lắm.
Hắn nhìn đại phu từng dao rồi lại từng dao cắt xuống Chu Đường. Sau khi bôi thuốc và băng bó, nghe thấy đại phu nói “Tạm thời vô sự”, hắn mới dám thở phào một hơi.
Lúc đại phu khám và chữa trị cho những người khác, Lạc Bình hiếm khi không hỗ trợ.
Hắn ngồi dưới đất, ôm lấy Chu Đường, để y gối lên đầu gối của mình. Bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt, tựa như đang dỗ dành một đứa nhỏ.
Chu Đường mới vừa bị khoét thịt đau đớn, khuôn mặt vẫn còn nhăn nhó, môi cũng mím chặt, hoàn toàn biểu hiện ra bản tính trẻ con nhất quyết không chịu thua, chết cũng không yếu thế.
Được Lạc Bình vỗ về, y chậm rãi thả lỏng, thân thể cũng mềm mại xuống.
Lạc Bình nhẹ giọng nói, “Tiểu Đường đừng sợ, ta tới đón ngươi rồi.”
Chu Đường hé mi, ánh mắt mặc dù không có tiêu cự, nhưng đôi con ngươi đen bóng vẫn yên lặng nhìn lên, tựa như hai vì sao sáng, khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Nhưng y vẫn còn đang mê sảng.
“Tiểu phu tử… Ngọn đèn… Của ta…”
“Ừ, không tắt đâu.” Lạc Bình thật sự trả lời y, “Sau khi trở về, ta sẽ mang ngươi tới một nơi thật cao, nơi đó thuộc về ngươi, buổi tối còn được thắp rất nhiều ngọn đèn.”
________________________________________
Chu Đường trở lại Vương phủ, hai ngày sau thì tỉnh lại.
Lúc tỉnh, một bàn tay man mát còn đặt trên trán y, mang theo mùi hương quen thuộc của hắn.
Chu Đường mở mắt, nhoẻn miệng cười, cảm giác được bàn tay kia rời đi, y lập tức bắt nó lại, “Tiểu phu tử, nếu ngươi lấy tay đi, ta sẽ phát sốt tiếp đấy.”
“…” Lạc Bình không đáp lời y, nhưng cũng không rút tay về.
Chu Đường cảm thấy có điểm kỳ quái, nghiêng đầu nhìn hắn. Y thấy vành mắt hồng hồng của tiểu phu tử, trong lòng áy náy không chịu nổi, thầm mắng mình quá mức bướng bỉnh, lập tức liền buông tay hắn ra.
“Tiểu phu tử đừng ở đây trông ta nữa, đi về ngủ một lát đi.”
“Không sao.” Lạc Bình bưng chén thuốc bên cạnh lên, “Đại phu nói ngươi tỉnh lại thì phải uống thuốc ngay, ta mới bảo người đun nóng rồi, mau dậy uống đi.”
“Ừ.” Chu Đường ngoan ngoãn uống thuốc.
“Thuốc này có công hiệu an thần, uống xong ngươi sẽ thấy buồn ngủ, còn hơi sốt nhẹ, đổ mồ hôi ra sẽ khá hơn.”
“Ta biết rồi, tiểu phu tử mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Được rồi, ngươi ngủ rồi thì ta sẽ đi.”
Chu Đường hết cách, chỉ có thể nằm xuống lần nữa, nhắm mắt chờ đợi “Công hiệu an thần” xuất hiện.
Đáng tiếc, không như y mong muốn, càng muốn ngủ lại càng ngủ không được, chẳng biết làm thế nào, y đành liếc mắt trộm nhìn Lạc Bình.
Tiểu phu tử… ngủ rồi.
Vì thế, y lớn mật mở mắt ra, chăm chú ngắm nghía tiểu phu tử của mình.
Lạc Bình nghiêng người tựa vào bên giường, Chu Đường chỉ cần ngồi dậy, khuôn mặt đã có thể chạm đến chóp mũi hắn.
Hô hấp khẽ lướt qua hàng mi, càng tiến tới thì càng gần gũi, nhiệt độ cơ thể cũng hoà quyện càng nhiều, ấm áp chất chồng, Chu Đường cảm giác toàn thân mình đang nóng bừng lên.
Y nghĩ, thứ tư tâm tham lam của y cứ mãi như vậy, liệu tiểu phu tử có thể cảm nhận được hay không?
Đôi môi nhàn nhạt đã gần trong gang tấc, nếu y dám thật sự hôn lên đó, liệu hắn có đáp lại y không?