Đương Niên Ly Tao (Năm Ấy Biệt Ly)

Chương 21

TẠ SƯ ÂN (TẠ ƠN THẦY)

________________________________________

Đoàn người Việt Vương sau khi dọc theo Huy Châu tiến vào Việt Châu, không đi thẳng tới chủ thành Thông Phương, mà vòng về phía bên kia của Việt Châu, đến một toà thành nhỏ tên là Câu Lương.

Câu Lương nằm ở vùng lân cận cửa khẩu Việt Châu, mặt phía Tây tiếp giáp với biên thành Tây Chiêu, nơi này là con đường thông thương huyết mạch giữa Đại Thừa và Tây Chiêu, cũng là nơi để các thương đội dừng chân nghỉ ngơi, chỉnh đốn hàng hoá.

Mấy thị vệ không có dị nghị gì với hành trình Chu Đường đặt ra, nhưng ai nấy đều hết sức căng thẳng. Dù sao chức trách của bọn họ là bảo hộ an nguy cho Việt Vương, phải đảm bảo bình yên suốt cả quãng đường. Giờ y chọn hành trình xa như vậy, chắc chắn là gia tăng áp lực cho họ rồi. Mà Việt Vương dường như còn sợ bọn họ ít việc, bỏ đi ngoại y thị vệ hoàng tộc, ngụy trang thành thương đội qua đường, mỹ kỳ danh viết “Cải trang vi hành, thể nghiệm và quan sát dân tình.”

Đương nhiên, chỉ có Vân Hương hầu hạ bên người y là biết, chủ tử cứ khăng khăng làm cho phức tạp như vậy, đơn giản chỉ vì muốn tiêu dao với tiểu phu tử thêm vài ngày mà thôi, cũng tiện thể cho hắn về thăm viếng gia đình.

________________________________________

Trong xe ngựa.

Lạc Bình tay cầm một quyển sách, im lặng đọc.

Chu Đường ngồi chán chết ở một bên, thỉnh thoảng liếc mắt dòm dòm hắn, nhỏ giọng thì thào “Sao mãi vẫn chưa đọc xong vậy”, xem ra là y có gì muốn nói, nhưng lại ngại không dám quấy rầy. Lạc Bình đã phát hiện, có điều hắn vẫn giả vờ không biết, cố ý giày vò y một phen.

Vất vả lắm mới chờ được tiểu phu tử đọc xong quyển sách, Chu Đường nhanh nhảu xáp lại, nghiêm trang đặt câu hỏi.

“Tiểu phu tử, ngươi nói thật cho ta biết, gia đình ngươi có phải rất nghèo khổ không?”

“Cái gì?” Lạc Bình buông sách, nhất thời không kịp phản ứng.

Chu Đường ôm cứng cánh tay hắn, không cho hắn lấy quyển khác đọc, “Ngươi hãy nghe ta nói, lão phụ thân (cha già) của ngươi có phải vì muốn ngươi yên tâm học hành, hàng ngày lao động quần quật kiếm miếng cơm ăn cho cả nhà? Lão mẫu thân của ngươi có phải đêm đêm chong đèn may vá, gom góp chút tiền cho ngươi lên kinh dự thi? Đừng lo lắng, tuy rằng ngươi bị Phụ hoàng bãi quan, không có bổng lộc nuôi gia đình, nhưng ta sẽ giúp ngươi chăm lo cho bọn họ. Về nhà rồi, ngươi đừng có thẹn thùng!”

Lạc Bình trố mắt nhìn, nghĩ thầm hoá ra Chu Đường nài nỉ muốn đến nhà hắn là đã có dự định như vậy sao. Hắn không từ chối, chỉ cười nói, “Tạ ơn điện hạ.”

________________________________________

Phố xá Câu Lương so với trong tưởng tượng của Chu Đường thì phồn hoa hơn nhiều lắm.

Hai bên đường có rất nhiều quầy hàng, tửu lâu, khách ***, sinh ý thịnh vượng, thậm chí còn có không ít dân buôn làm ăn ngay tại chỗ, kéo rương hòm ra bên đường rao bán hàng hóa, chẳng sợ có người quấy rối giành giật, toàn bộ thành trấn nhìn rất náo nhiệt và phúc lành.

Phục sức của dân chúng nơi này khác hẳn với Mạt thành, có rất ít người mặc áo bào dài, y phục của nữ tử phần nhiều là lụa mỏng, phóng khoáng mà linh động; vạt áo, tay áo và bên hông áo của nam tử đều thêu hoa văn phức tạp, vừa lịch sự tao nhã lại không mất đi vẻ mạnh mẽ.

Vân Hương vừa tiến vào thành đã bị quần áo xinh đẹp hấp dẫn, đứng trước hiệu may nhất quyết không đi. Chu Đường thật sự không có biện pháp, đành cho nàng một canh giờ để đặt mua quần áo trang sức, còn mình và tiểu phu tử thì vào trà lâu (quán trà) nghỉ ngơi.

Chu Đường hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Tiểu phu tử, không phải nói Việt Châu bị đạo phỉ (giặc cướp) ngang ngược hoành hành sao? Chỗ này nhìn chẳng có chút tung tích nào của đạo phỉ cả.”

Lạc Bình rót trà cho cả hai, thử nhấp một ngụm, chậm rãi giải thích, “Bởi vì lân cận nơi này là biên thành, biên thành tuy gọi là thành, kỳ thật chính là cửa khẩu do quân doanh của tướng sĩ Đại Thừa đóng giữ, đạo phỉ dù hung hãn thế nào cũng không dám càn quấy dưới mắt quan binh.”

“Thì ra là thế, may quá, may quá, xem ra quê hương của tiểu phu tử vẫn rất hoà bình,” Chu Đường hỏi tiếp, “Thế đạo phỉ hoành hành nhất là ở chỗ nào?”

“Phía Đông Nam của Việt Châu. Nơi đó nhiều núi rừng, lại là vị trí hiểm yếu mà các thương đội qua lại, dễ dàng chặn đường cướp bóc, cũng tiện lợi ẩn nấp và phòng ngự. Sau khi ngươi nhậm chức, chuyện khó đối phó nhất chính là đây.”

Hai người lại đàm luận một chút về phong thổ Việt Châu, thoắt cái đã uống hết ấm trà.

Lúc này Vân Hương cũng trở lại, hai tay khênh rất nhiều đồ đạc.

Nàng nâng tay trái lên, “Điện, à không, thiếu gia trở về thử mấy món xiêm y này xem, nhập gia tùy tục, cái này mua dựa theo thân hình của ngài, ngài mặc chắc chắn rất đẹp!”

Tiếp theo, nàng nâng tay phải lên, “Lạc đại ca, huynh là người nơi này, chắc chắn huynh mặc đồ ở đây là đẹp nhất. Nè, muội mua cho huynh một bộ, nhất định huynh phải mặc cho muội xem đó.”

Lạc Bình gật đầu, “Làm phiền cô nương.”

Chu Đường nhướn mày, “Chờ đã, ngươi vừa gọi hắn là cái gì vậy? Lạc đại ca?”

Vân Hương lập tức hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Lạc Bình.

Lạc Bình tiếp nhận lời cầu xin, “Là ta bảo nàng xưng hô như vậy đấy. Vân Hương cô nương vẫn còn gọi ta là đại nhân, ta làm sao dám nhận, không bằng cứ gọi đại ca cho thân thiết, xuất môn ra ngoài cũng thuận lợi hơn.”

Chu Đường bĩu môi “Tùy ngươi”, rồi xoay người đi xuống lầu.

Chờ y không nghe được, Vân Hương “phì” một tiếng, bật cười, “Lạc đại ca, chỉ có trước mặt huynh thì thiếu gia mới nghe lời như vậy.”

Lạc Bình lắc đầu, “Có những chuyện, cho dù là ta nói, y cũng chưa chắc sẽ nghe.”

“Sao lại vậy được?” Vân Hương không tin.

Lạc Bình cười cười không nói thêm gì.

________________________________________

Băng qua một rừng mai, bọn họ tiến vào viện tiền (sân trước) của một toà nhà mang phong cách cổ xưa đầy khí phái.

Mặc dù không có rường cột chạm trổ tinh xảo, nhưng vẫn rất dễ nhận ra, chủ nhân nơi này tương đối giàu có, còn rất chú ý phong thái, xem ra là dòng dõi thư hương.

Lạc Bình giới thiệu, “Đây là nhà ta.”

Chu Đường sửng sốt một hồi lâu, giận đến giơ cả chân, “Tiểu phu tử! Ngươi lừa ta! Nhà ngươi tuyệt đối không nghèo khó!”

Lạc Bình thản nhiên nói, “Sao ta lại lừa ngươi? Ta nói nhà ta nghèo khó bao giờ?”

“Thì hôm đó ta hỏi…”

“Ngươi tự suy ra như vậy, ta chỉ không đính chính, không phải sao? Huống chi có học trò hiếu kính thế này, vi sư cũng vui mừng lắm.”

“…” Chu Đường mím môi không nói gì.

Y cảm thấy quá bẽ mặt.

Chuẩn bị cả đống đồ ăn thức uống, còn một xấp ngân phiếu dày cộp, lòng tràn đầy tự tin khoản đãi người nhà Lạc Bình một bữa ra trò, ai ngờ hiện giờ hoàn toàn chẳng có cơ hội cho y thể hiện.

Cũng không phải y thật sự hy vọng gia đình tiểu phu tử vừa nghèo vừa đói, y chỉ cảm thấy tiểu phu tử chăm nom cho mình nhiều năm như thế, giờ y phải nhân cơ hội này báo đáp ân tình. Ấy thế mà cơ hội cũng tan tành, y thật sự có chút chán nản.

Lạc Bình bị bộ dáng xụi lơ của y chọc cười, trấn an vỗ vỗ lưng y, “Ngươi có tâm, ta đã mãn nguyện rồi. Đi thôi, vào nhà ta ngồi một chút.”

Chu Đường ôm tâm tình tức giận với chính mình đi vào viện, nhưng vừa vào, y đã khựng lại.

Không giống bên ngoài là khu rừng xanh ngắt, những cây mai thật lớn trong sân đang đến kỳ nở hoa, từng khóm từng chùm xoè ngợp, tầng tầng lớp lớp vô vàn đoá hoa đỏ sẫm. Khác hẳn mùi hương mềm mại nhẹ nhàng của hoa mai trong kinh thành, những cây mai ở đây dường như đang mang toàn bộ sinh mệnh của mình ra thiêu đốt, rực rỡ chói chang khiến người ta phải đui mù.

Nhưng làm cho Chu Đường ngơ ngẩn không phải những khóm hoa kia, mà là một nữ hài tử thướt tha dưới tàng cây.

Trong tay nàng là một chiếc giỏ nhỏ, nàng thoăn thoắt trong vườn mai, thỉnh thoảng cúi xuống nhặt hoa rơi.

Nàng mặc một thân nữ trang Câu Lương tầm thường không có mấy kiểu cách, lụa mỏng trên cổ tay nhẹ nhàng lướt theo từng động tác, so với những đoá hoa rực rỡ còn mỹ lệ hơn nhiều. Nàng xoay người nhìn thấy bọn họ, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, đôi mắt sóng sánh long lanh, khiến cho mấy thị vệ ngây ngẩn cả người.

Dung nhan của nàng có thể sánh ngang với Trưởng công chúa, hơn nữa từng dáng điệu còn mang theo vài phần uyển chuyển linh động tựa như khiêu vũ, thật sự đúng là một mỹ nhân khuynh thành.

Ánh mắt của mỹ nhân dừng lại trên người Lạc Bình, nàng cười lên có lúm đồng tiền, “Bình ca ca! Huynh về rồi!’

Nàng bỏ chiếc giỏ xuống, nhấc tà áo lên, vội vàng chạy tới, mang theo cả hương mai thơm lịm. Lạc Bình cười lau mồ hôi trên má nàng, “Nhiều khách nhân như vậy, sao muội không đi thay xiêm y đẹp một chút.”

“Có liên quan gì đâu, Bình ca ca đã nói rồi mà? Cho dù Mi nhi không điệu đà cũng vẫn xinh đẹp nhất.” Nàng nói chuyện rất đáng yêu, còn kéo tay Lạc Bình vô cùng thân thiết.

Lông mày Chu Đường dựng ngược, y “hừ” một tiếng, “Tiểu phu tử, ngươi từng nhắc tới Lạc Hoàng, chính là cô nàng này sao?”

Lạc Bình giật mình, suy nghĩ mãi mới kịp phản ứng. Hắn không ngờ chỉ một câu vu vơ từ mấy năm trước mà Chu Đường vẫn còn nhớ rõ đến giờ, “… Không, không phải.”

Lông mày Chu Đường vẫn dựng ngược, “Sao cơ? Lại còn người khác nữa à? Hừ, sắc quỷ tiểu phu tử!”

Lạc Bình dở khóc dở cười, không biết giải thích thế nào.

Lúc này người bên trong đã nghe thấy náo nhiệt nên cũng bước ra.

Đó là một đôi vợ chồng trung niên, Lạc Bình tiến lên chào, “Cha, mẹ, thân thể vẫn khoẻ chứ?”

Hai bọn họ rất vui mừng, “Khoẻ, khoẻ.”

Tiểu mỹ nhân nhanh nhẹn chạy đi nhặt chiếc giỏ lên, đưa cho trung niên nam tử, “Cha, thế này đã đủ chưa? Đã ủ mai hoa nhưỡng (rượu hoa mai/rượu mơ) được chưa? Trong nhà nhiều khách, có thể mở mấy vò rồi.”

________________________________________

Vò rượu mở ra, cả gian phòng tràn ngập hương mai.

Rượu vừa trong veo vừa ngon miệng, Chu Đường nhịn không được muốn uống thêm vài chén, bị Lạc Bình cản lại, nói là rượu này tác dụng chậm, bảo y uống ít thôi, vì thế y ngoan ngoãn không uống thêm nữa.

Phụ thân của Lạc Bình tán thưởng, “Tiểu công tử thực sự rất được giáo dưỡng, Bình nhi có một học trò trí tuệ quang minh như vậy, thật là may mắn quá.”

Câu này làm Chu Đường mỹ mãn.

Lạc Bình nói xạo không chớp mắt, “Đúng vậy, sau khi bị bãi quan, may mà có thiếu gia thu lưu con, nếu không chỉ sợ con đã phải ăn ngủ đầu đường.”

“Tiểu phu tử học thức uyên bác, giáo hội cho ta rất nhiều điều, nếu không có hắn thì ta thật chẳng biết phải làm sao…” Chu Đường tiếp tục khoe mẽ.

Từ khi biết mỹ nhân kia chỉ là em gái ruột của Lạc Bình, tâm tình y đã khá lên nhiều.

Anh em hai người này, nhìn bề ngoài một chút cũng không giống, khó trách tại sao y hiểu lầm. Nhưng sau khi gặp cha mẹ bọn họ thì y đã rõ, Lạc Bình giống phụ thân, Lạc Mi giống mẫu thân, đơn giản vậy thôi.

Gia đình Lạc Bình tất nhiên không nghèo khó, cha mẹ Lạc Bình cũng không tang thương như trong tưởng tượng của Chu Đường. Hỏi thăm một lát, y biết được phụ thân của Lạc Bình là một thương nhân, có riêng một thương đội buôn bán qua lại giữa Tây Chiêu và Đại Thừa. Mẫu thân của Lạc Bình, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp dịu dàng, kỳ thật sinh ra và lớn lên ở Tây Chiêu.

“Vậy nên tiểu phu tử là người Đại Thừa lai với Tây Chiêu?”

“Đúng vậy, nhưng ta chưa từng đến Tây Chiêu, mẫu thân cũng rất ít khi nhắc đến Tây Chiêu.”

“À, vậy à, tiếc nhỉ, ta đang muốn ngươi dạy ta tiếng Tây Chiêu mà.”

“Thật có lỗi, hiểu biết của ta về Tây Chiêu chỉ có vu thư và sở thuật, những cái khác hoàn toàn không nắm được.”

“Không sao, ta chỉ tò mò chút thôi.”

Chu Đường không để ý lắm, nên cũng không nhận ra lời giải thích của Lạc Bình có vẻ hơi quá cứng ngắc và dư thừa.

Bọn họ quyết định nghỉ lại một đêm.

________________________________________

Đêm đó, Chu Đường trằn trọc ngủ không được. Đại khái là vì dọc đường luôn cùng tiểu phu tử trò chuyện rồi thϊếp đi, hiện tại không có tiểu phu tử, cả người y rất không thoải mái.

Trừng mắt nhìn màn giường một lát, y quyết định ôm gối sang ngủ cùng với tiểu phu tử.

Không muốn để mấy thị vệ trông thấy bộ dáng rất tổn hại hình tượng của mình, Chu Đường quyết định trèo cửa sổ. Cong lưng bò đến sau cửa sổ buồng tiểu phu tử, đang muốn nhảy vào, y lại nghe được tiếng nói chuyện.

Hình như chỉ là chuyện trò bình thường thôi, nhưng y nhịn không được nghe lén vài câu, phát hiện mấy lời này có chút kỳ quái.

Giọng điệu của tiểu phu tử rất kiên quyết, lẫn trong kiên quyết, thậm chí còn mang theo một chút đau thương.

________________________________________

Hoa mai đỏ: