Nữ Phụ Xinh Đẹp Ở Thập Niên 70

Chương 5: Từng bước thay đổi

Đàn ông, hôn nhân, không phải là điều quan trọng nhất, cô biết sự thay đổi của thế giới trong tương lai, nhịp tim của cô đập nhanh hơn, Điền Hinh nghĩ, cô phải theo kịp thời đại này, cô muốn tự mình tạo nên một cuộc sống của riêng mình, chứ không phải bị ràng buộc trong khuôn khổ nhỏ bé này.

Lần này, cô sẽ sống tốt cuộc đời này, cô sẽ không quan tâm đến những thiết lập trong truyện, gì mà nữ phụ đối chiếu.

Sau đó, Tô Uý Đông thở dài một tiếng: "Ngủ sớm đi."

Điền Hinh chui vào một góc của chăn, hai vợ chồng quay lưng lại với nhau, giữa họ để lại một khoảng trống lớn, gió lạnh thổi vào, Tô Uý Đông dịch lại gần cô hơn, trong bóng tối, giọng nói trầm thấp và khàn khàn của Tô Uý Đông vang lên: "Tôi không muốn gây chia rẽ, nhưng tốt nhất em nên cẩn thận hơn, mẹ em đối xử với em cũng không phải toàn tâm toàn ý, đừng để những người khác trục lợi từ em."

Nhìn xem, ngay cả người chồng trên danh nghĩa hàng năm ít khi trở về của cô cũng đã nhìn ra chút tâm tư đó của Thẩm Hồng Anh, chỉ có Điền Hinh là một kẻ ngốc luôn bị lừa gạt.

Điền Hinh trả lời: "Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không gửi tiền về nhà mẹ đẻ nữa."

"Tôi không quan tâm đến tiền bạc."

Không phải tiền thì là gì? Điền Hinh tự nhận mình ngốc, cô biết điều đó, và sau này sẽ không phạm sai lầm nữa.

Một đêm ngon giấc, Điền Hinh có một giấc mơ đẹp, trong mơ cô trở thành một doanh nhân giàu có, sở hữu rất nhiều tiền, và còn được mời đến Bắc Kinh để diễn thuyết.

Điền Hinh đứng trên sân khấu, vui vẻ kể về quá trình làm giàu của mình. Trần nhà dột nước, Điền Hinh di chuyển qua một chút và nhìn xuống khán giả, thấy Tô Uý Đông cười tươi nhìn cô, sau đó Điền Hinh tỉnh dậy.

Mặt trời chiếu rọi ánh nắng phủ trên chăn, đã tám giờ rưỡi rồi. Điền Hinh đưa tay ra, một chiếc khăn ướt dính trên trán, cô hơi thắc mắc, mình đã đắp khăn từ khi nào?

Cơ thể cảm thấy mệt mỏi, đầu óc uể oải, Điền Hinh cố gắng tỉnh táo, nhận ra mình đã ngủ quên, liền vội vàng dậy thu dọn.

Triệu Quế Phân đã chuẩn bị xong bữa ăn, dường như đã quen với việc Điền Hinh dậy muộn, bà cười: "Hinh Hinh dậy rồi à? Mau đến ăn cơm đi."

Tô Uý Lan rất ghét chị dâu mình, cô bé dậm chân nói: "Mẹ cứ chiều chị dâu mãi đi, nhà nào mà con dâu không nấu cơm, làm việc bận rộn, còn nhà mình thì tốt thật, cưới về một bà tổ tông!"

Điền Hinh cười nhạt, cô đã quyết định ở lại nhà họ Tô cho nên cô muốn thể hiện thật tốt. Tối qua cô đã định sáng nay dậy sớm để làm bữa sáng, nhưng ai ngờ cơ thể này quen với việc ngủ nhiều, sáng vẫn dậy muộn.

Điền Hinh thở dài, mọi việc khi khởi đầu luôn khó khăn, dù sao cũng sống chung dưới một mái nhà, muốn thay đổi ấn tượng của người nhà họ Tô về mình cũng không dễ dàng, lỗi lầm trước kia của cô quá lớn.

Triệu Quế Phân liếc nhìn con gái một cái, nói: "Đừng nói lung tung, không có phép tắc." Rồi bà ấy nhìn chằm chằm vào bụng Điền Hinh, mặt đầy hy vọng.

Điền Hinh hiểu ra, Tô Uý Đông về nhà qua đêm, Triệu Quế Phân đang hy vọng cô mang thai.

Điền Hinh cắn một miếng cơm, trong lòng nghĩ, chuyện có con là không thể. Trước đây cuộc sống vợ chồng đều do Điền Hinh chủ động, sau này cô sẽ tránh xa, cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ kết thúc, làm gì có chuyện có con.

Bữa ăn hôm nay được chuẩn bị rất chu đáo, món chính là bánh bao lúa mạch, có ba quả trứng luộc. Triệu Quế Phân đã bóc vỏ và đặt vào bát của ba đứa trẻ. Bây giờ điều kiện đã khá hơn những năm trước, nhưng nhà họ Tô cũng không dư dả, trứng gà không phải lúc nào cũng có thể ăn.

Lòng trắng trứng trắng mịn bóng loáng, Điền Hinh liếc nhìn Triệu Quế Phân, bà ấy đang uống cháo ngô, trong bát không có trứng.

Điền Hinh bẻ đôi quả trứng, đưa cho Triệu Quế Phân, cắn môi khô khốc: "Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

Triệu Quế Phân thụ sủng nhược kinh, nhất thời không phản ứng kịp.