Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 57: Oán nghiệt nặng nề

Tại nhà Duy, sáng hôm ấy Duy giật mình tỉnh giấc mặc dù trời vẫn còn nhá nhem. Giấc mơ kinh hoàng khiến cho Duy sợ hãi, trong mơ Duy thấy bé Khoai bị đánh đập rất tàn nhẫn, thằng bé với cơ thể bị đánh đến rướm cả máu, bộ quần áo màu xanh rách tan nát….Khoai khóc rất nhiều, nhưng rồi không thấy nó đâu nữa.

Nghĩ ngay đến chuyện chẳng lành, mặc dù mới 4h sáng, Duy vội mặc quần áo chạy xuống dưới nhà. Thấy có tiếng động, mẹ Duy dụi mắt đi ra, nhìn con trai chuẩn bị mở cửa đi đâu đó, mẹ Duy lo lắng gọi:

- - Con...con định..đi đâu...Trời vẫn còn chưa sáng mà..?

Duy nhìn mẹ đáp:

- - Con ra mộ cậu bé, con vừa mơ thấy một giấc mơ khủng khiếp. Mẹ ngủ đi, đừng lo cho con.

Dứt lời Duy chạy nhanh ra khỏi cửa, mẹ Duy lắc đầu mặt buồn rầu, bà không biết tại sao con mình lại thay đổi nhiều đến như vậy. Lúc nào cũng gắn chặt lấy ngôi mộ,tuy chồng là thầy cúng nhưng những chuyện Duy đang làm khiến mẹ Duy thấy sợ. Chẳng người bình thường nào mỗi ngày đều ra một ngôi mộ vô danh để nói chuyện một mình, ngày mưa cũng như ngày nắng. Nửa đêm nửa hôm, không biết Duy nằm mơ thấy gì mà cứ khóc sướt mướt, Duy khóc thành tiếng mặc dù vẫn đang ngủ. Đến hôm nay, trời còn chưa sáng, gà mới gáy mà con trai bà đã lại vội đi ra ngôi mộ đó.

Bố mẹ Duy thương Duy như con đẻ, tình cảm hai người dành cho Duy không thua kém những bậc cha mẹ với con ruột của mình. Nhưng biết làm sao khi Duy cứ một mực quyết định làm như vậy.

Ra đến ngôi mộ, trời đang còn hơi sương khá lạnh, bãi đất trống của gia đình chỉ có duy nhất ngôi mộ của bé Khoai đang nằm bơ vơ, cô đơn 1 chỗ. Tiếng gió thổi rầm rì như tiếng khóc ai oán từ nơi xa thẳm. Soi đèn pin chiếu thẳng vào ngôi mộ, Duy hoảng hốt khi mà cây hoa Hải Đường đã rụng gần hết lá, nó trơ trụi, nó đang héo khô đi dần dần. Mấy hôm nay chỉ có một hai chiếc là úa vàng rụng xuống, ngày hôm qua cây Hải Đường vẫn xanh tốt.

Vậy mà chỉ qua một đêm nó đã héo tàn đến không còn sức sống, chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại như vậy..? Hàng loạt câu hỏi cứ thế ẩn hiện trong suy nghĩ của Duy, cộng thêm giấc mơ mới đây khiến cho Duy luận ra rằng: bé Khoai đang gặp nguy hiểm.

Nhưng khốn nỗi cậu bé đã đi đâu Duy không hề biết, Khoai nói nó đã tìm thấy mẹ, nhưng người phụ nữ ấy hiện nay đang ở nơi nào..? Tại sao Duy lại mơ thấy cậu bé bị đánh đập dã man đến thế..? Một chiếc lá trên cây hoa Hải Đường lại tiếp tục rơi xuống, trên cây lá vẫn còn xanh nhưng khi chạm đất lập tức ngả màu vàng úa. Cây Hải Đường đang chết dần chết mòn.

“ Khoai ơi, em gặp chuyện gì vậy..? “

******

- - Nhi à, con ăn tối đi này. Ăn xong cứ để bát đũa đấy lát mẹ sang mẹ dọn. Mẹ về qua ngó cái nhà một chút. À mà thằng Quân nó gọi điện tối nay nó về rồi đấy.

Bà Tâm đặt khay đồ ăn lên trên bàn rồi nói với con, Nhi ấp úng bảo mẹ chồng:

- - Mẹ….có chuyện này con muốn nói. Việc kia của con, con mong mẹ đừng nói cho anh Quân biết được không ạ….Con biết con sai, nhưng mẹ nói ra nhỡ đâu anh ấy không hiểu thì hạnh phúc của con tan vỡ mất. Con thề với mẹ đó là lần con sa ngã duy nhất, mẹ thương con, thương cháu, con xin mẹ…

Bà Tâm thở dài, thực ra bà cũng đã nghĩ đến chuyện này. Tuổi trẻ ai cũng bồng bột, nhất là thanh niên hiện đại. Mặc dù bà vẫn cố chấp, không thể bao dung cho hành động của Nhi, nhưng giờ đây Nhi đang mang thai đứa cháu nội của bà, cũng là con của con trai bà…..Chuyện đâu còn đó, bà Tâm tính cứ để cho Nhi mạnh khỏe sinh con xong, sau đó bà sẽ họp gia đình để tất cả cùng nói chuyện, bà Tâm đáp:

- - Ừm, mẹ biết rồi….Con cứ nghỉ ngơi đi. Mà cũng đừng nói đến chuyện thuê thầy về trục vong gì đâu đấy, tiền đó là tiền của mẹ dành dụm cho con cho cháu, thằng Quân nó không biết đâu nên con đừng có nói ra, kẻo nó lại bảo tin vào mấy cái mê tín dị đoan. Nhưng đúng là có làm thì mới tận mắt chứng kiến, qua ba ngày rồi mà mẹ vẫn còn sợ nổi cả gai ốc. May ông thầy cao tay, ba hôm nay mẹ cũng thấy nhà cửa tĩnh tâm, yên ắng như đợt mới thuê….Mà mẹ cũng lập ban thờ thổ công, thổ địa rồi….Có nén nhang cả nhà ấm hơn hẳn.

Nhi vui sướng, cô thở phào nhẹ nhõm, cô thầm cảm ơn đứa con trong bụng, nó như một lá bùa hộ mệnh của cô. Cái thai giúp cho cô lấy được Quân, lấy được lòng mẹ chồng, và bây giờ cái thai vẫn đang bảo hộ cô qua những biến cố của cuộc đời. Nhi không dám nghĩ mẹ chồng lại dễ tha thứ cho cô như vậy, tất cả cũng là vì cháu nội. Nhi khẽ xoa bụng mỉm cười:

- - Mẹ cảm ơn con gái.

Chắc mẩm rằng thầy bói đã cắt được nhân duyên mẹ con giữa cô và vong thai nên Nhi qua mấy ngày yên ổn cũng không còn thấy sợ nữa. Cô ăn uống ngon hơn, ngủ cũng thoải mái hơn, chuyện quá khứ bị phanh phui nhưng mẹ chồng cô vẫn chăm sóc cô tận tình. Cuộc sống không cần phải cố gắng che đậy mọi thứ giúp cho Nhi tươi tắn, yêu đời hơn hẳn. Nhưng quả báo không chừa một ai, Nhi và mẹ chồng đã bị tay thầy bói lừa, bản thân hắn biết vong chưa bị trục, duyên chưa thể cắt nhưng vì tiền hắn bất chấp nói dối. Ngược lại hắn còn khiến cho vong thai giận giữ, đau đớn, thù hận, oán niệm ngày càng nặng hơn khi mà điều nó cần là sự yêu thương, là sự quan tâm, hay đơn giản là một sự thừa nhận của người mẹ đã từng bỏ rơi nó. Vậy mà khi tìm được mẹ nó lại bị đánh cho đến hồn siêu phách tán, dù cho vong linh bị đánh đến vỡ tan nhưng nó vẫn hướng ánh mắt u buồn về phía mẹ, nó đau đớn kêu cứu, nhưng mẹ nó chỉ ngồi một chỗ la hét, mẹ nó xua đuổi nó như một thứ dơ bẩn.

Bà Tâm vừa đóng cửa nhà đi ra, Nhi cũng bắt đầu ăn bát cháo thịt ngon lành, nóng hổi mà mẹ chồng vừa nấu. Nhi xúc từng xìa cháo cho lên thổi nguội rồi chậm rãi thưởng thức.

Nhưng cô không hay biết bên ngoài hành lang lúc này đang có một cái bóng nhỏ bò lê lết dưới sàn nhà, nó bò đến đâu máu chảy loang ra đến đấy, nó không khóc mà nó tự hỏi bản thân:

“ Tại..sao...mẹ...lại...đánh...mình…? “

“ Mẹ...yêu….nó...hơn...mình…”

“ Mẹ...ơi….mẹ...ơi…”

Ở trong phòng Nhi dừng lại mất ba giây, bởi rõ ràng cô lại vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, chỉ có một điều khác, giọng nói ấy bây giờ thều thào, lạnh lẽo hơn mà thôi. Nhi lạnh cóng toàn thân, cúi xuống nhìn bát cháo mà cô đang ăn toàn máu là máu, từ bát máu đó đang sủi lên những bọt bong bóng li ti:

- - Á…..á…….

Nhi hét lên kinh hãi khi mà một hài nhi nhỏ xíu đang nổi hẳn lên trong cái bát tô, nó co quắp với đủ hình dạng, đầu, tay, chân, không chỉ vậy cái đầu nó còn đang cựa quậy, mắt nó mở ra nhìn Nhi trừng trừng không chớp.

Hất tung cả cái bát xuống nền nhà, Nhi dụi mắt nhìn lại thì chỉ là một bát cháo cô đang ăn dở. Một cảm giác buồn nôn đang ứa ra từ cổ họng:

- - Ụa…..ụa……..ụa.

Nãy ăn được chút nào giờ Nhi nôn ra bằng sạch, nhưng trong bãi nôn nhơ nhớp ấy có cả những miếng thịt còn đỏ hỏn, những miếng thịt sống lẫn vào bãi nôn từ miệng của Nhi đang ngọ nguậy. Nhi giật mình khi đằng sau lưng cô có tiếng gọi:

“ Mẹ...ơi…..Mẹ….ơi..”

Nhi quay lưng lại, cái vong thai mà ba ngày trước cô nhìn thấy bị đánh đến tan nát cơ thể nay đang đứng phía sau cô nhìn cô bằng đôi mắt vô hồn, thân người nó nhuốm đầy máu tươi, những rải thịt do roi của thầy bói đánh vào đang rơi ra lả lả kèm theo những mảnh giấy bùa màu trắng từ cây roi lần trước. Nó đau đớn hỏi Nhi:

“ Sao….mẹ….lại….đánh...con…”

Nhi kinh hãi không dám nói câu nào, cô sợ đến tiểu cả ra quần bởi cô đang nhìn thấy một con quỷ con đáng sợ. Xô đổ ghế, lấy hết sức lực còn lại Nhi mở cửa chạy ra ngoài miệng kêu cứu:

- - Có ai không..? Cứu tôi với, mẹ ơi cứu con…

Nhưng ngôi nhà giờ đây chỉ có một mình Nhi, bà Tâm đã quay về nhà cũ, Quân đi công tác chưa về. Từ trong phòng, vong thai vẫn đang bò lê, bò lết dưới mặt sàn theo chân Nhi ra đến cửa. Vừa bò nó vừa với tay gọi Nhi:

“ Mẹ….ơi...con...đây…”

“ Sao...mẹ...lại...đánh...con..”

Nhi bám vào lan can hành lang cố ra sức chạy, nhưng cái bụng bầu sắp sinh khiến cho cô bước đi từng bước nặng nề, cô quay lại xua đuổi:

- - Cút...đi…..cút...đi….tao

không...phải...mẹ...của

mày….Đồ….ác quỷ…kinh….tởm….Có ai không, cứu….cứu...tôi...với….Hu...hu...hu…

Vong thai nghe xong bỗng nhiên dừng lại, nó bật khóc…..máu từ mắt nó chảy ròng ra hai bên. Mẹ nó nói nó không phải con của mẹ nó, mẹ nó vẫn xua đuổi nó mặc dù nó đã cố gắng chịu đựng đòn roi đến tiêu tan linh hồn, đau đớn là thế, oán hận là vậy nhưng nó vẫn muốn được mẹ nó công nhận, nhưng kết cục nó càng lại gần thì mẹ nó lại càng cố đuổi nó đi.

“ Hi...hi...hi….”

“ He...he...he…”

“ Mẹ….không...cần mình….hi hi hi…”

Những tiếng cười man dại vang vọng khắp ngôi nhà, đôi mắt vô hồn của vong thai đang chuyển dần sang màu đỏ, từ miệng nó bắt đầu nhú ra một chiếc răng anh. Nó nhìn Nhi cười điên dại, Nhi quá kinh sợ, cô tiếp tục bám tay vào lan can hành lang để chạy trốn. Mắt vẫn hướng về phía vong thai, nhưng rồi Nhi không biết được rằng, cô chỉ còn cách cầu thang hành lang chưa đến một gang tay.

Tâm trí bàng hoàng, tinh thần bất ổn, Nhi đã hụt tay khi nghĩ mình vẫn đang bám vào lan can hành lang. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng:

- - Á……..

Nhi ngã từ cầu thang tầng 2 xuống tầng 1. Cô nằm bất động trong vũng máu không một ai biết. Nhi bất tỉnh, trong ngôi nhà chỉ còn lại tiếng cười ma quái:

“ Hi..hi...hi…”

“ He….he…..he..”

“ Mẹ...ơi….mẹ….”