Chương 62
Yên lặng đi theo Từ Cửu Chiếu đến căn phòng ở lầu hai, Tương Hãn trong đầu miên man suy nghĩ đến cảnh tượng ấm áp lãng mạn.Tuy rằng không phải là lần đầu tiên cùng Từ Cửu Chiếu đồng sàng cộng chẩm, thế nhưng khi đó Tương Hãn đối với Từ Cửu Chiếu không có chút ý nghĩ gì cả.
Tương Hãn hơi hoảng hốt, nếu như khắc chế không nổi lộ ra sơ hở thì làm sao bây giờ?
Hắn đang tưởng tưởng ra tình cảnh tốt đẹp thì bị một con mèo nghênh ngang nằm ở trên giường phá vỡ.
Miêu Gia: “Meo meo ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ “
Miêu đại gia không chỉ ‘xuất hiện rất đúng lúc’, còn há to miệng ngáp một cái rõ to, không vui lắc lắc đuôi.
Từ Cửu Chiếu đi tới sờ sờ đầu của nó, thấp giọng nói: “Không vui sao? Cũng trễ quá rồi.”
Miêu Gia coi cái đuôi là cái roi da quất cậu một cái, ngươi cũng biết là quá trễ sao, quấy rối giấc ngủ của bổn đại gia a.
“Nó sao cũng ở nơi đây thế?” Tương Hãn mơ hồ là cắn răng hỏi.
Từ Cửu Chiếu đứng ở bên giường: “Tôi ăn tết bên này, đương nhiên không thể bỏ lại Miêu Gia một mình a. Lúc bình thường luôn để cho người khác chăm sóc nó, tôi cũng không có một gian phòng ở nghiêm chỉnh, làm liên lụy Miêu Gia cũng bị đưa đến nơi khác. Lúc nào cũng như vậy, nên nó cũng không nhận ra được nhà của nó.”
Hiện tại Từ Cửu Chiếu đang suy nghĩ mời một người có chuyên môn đến chăm sóc nó, chính là vì phòng ngừa lúc mình không có ở đây Miêu Gia phải ở nhờ nhà người khác. Mặc dù là mèo, thế nhưng ăn nhờ ở đậu cũng không thoải mái.
Con mắt hoàng sắc xinh đẹp của Miêu Gia nhìn chăm chú vào Từ Cửu Chiếu, sau đó đưa cằm lại gần, ở trên bàn tay của cậu liếʍ một cái.
Tương Hãn tâm tình phức tạp, thế giới tốt đẹp của hai người cứ như vậy mà tiêu tan.
Từ Cửu Chiếu nói với Tương Hãn: “Muộn rồi, anh đi rửa mặt đi, sau đó chúng ta đi ngủ.”
Đó là lời mời tốt đẹp đến dường nào, nếu không có Miêu Gia thì càng hoàn mỹ hơn a.
Miêu Gia nhạy bén nâng đầu lên đối mặt với hắn, trong lúc đó giữa hai người hiện lên tia lửa đùng đùng.
Hừ. Miêu Gia dùng đuôi quét khăn trải giường một cái.
Tương Hãn đương nhiên sẽ không ngu ngốc cho rằng đây là biểu hiện Miêu Gia thích hắn, trên mặt không lọt thanh sắc tiêu sái vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Hắn lúc nào lại đắc tội với con mèo này chứ? Mới vừa rồi hắn cũng không có biểu hiện ra mặt mà? Tương Hãn lúc này đã đem chuyện cười nhạo Miêu Gia đeo vòng lúc trước hoàn toàn quên mất.
Đến lúc Tương Hãn đi ra, Miêu Gia đã được Từ Cửu Chiếu di chuyển sang cái gối bên cạnh.
Tuy rằng nó vẫn ở trên giường làm cho Tương Hãn không thoải mái, nhưng mà khoảng cách với Từ Cửu Chiếu được kéo gần thêm, Tương Hãn khoái trá nằm ở trên một cái gối khác.
“Anh chạy tới chạy lui như vậy, nhất định là mệt mỏi rồi, ngủ sớm một chút đi.” Từ Cửu Chiếu nằm ngủ chung với bạn tốt của mình trên một cái giường một chút cảm giác cũng không có. Ngủ cùng giường, có thể coi là biểu hiện tình cảm rất tốt a.
Rất nhanh Từ Cửu Chiếu liền ngủ thϊếp đi, trái lại Tương Hãn chạy nửa ngày tinh thần lại hưng phấn ngủ không yên.
Sau khi hắn thích ứng bóng tối, mắt một cái cũng không nháy nhìn khuôn mặt đang ngủ của Từ Cửu Chiếu. Cậu hô hấp nhẹ nhàng, vẻ mặt nhu hòa mà tự nhiên buông lỏng đang dụ dỗ hắn.
Chỉ có điều suy nghĩ của hắn bị tiếng mèo ngáy không dứt ở phía sau cảnh cáo.
Tương Hãn giận dữ kéo chăn, mí mắt đấu tranh một lúc liền ngủ thϊếp đi.
Sáng sớm, Tương Hãn bị Từ Cửu Chiếu đánh thức.
Sắc trời còn chưa có sáng lên, Từ Cửu Chiếu nhẹ giọng nói: “Mau dậy đi, trễ nữa là không kịp máy bay đó.”
“Ừm.” Tương Hãn mê mê hoặc hoặc mở mắt nhìn, dáng vẻ bất đồng với ngày thường khiến Từ Cửu Chiếu nhịn không được cười.
Đợi Tương Hãn rửa mặt xong, cả người đều thanh tỉnh lại, mặc dù mới ngủ có mấy tiếng, nhưng tinh thần rất sáng láng.
“Chúng ta đi chào hỏi thầy đi, thầy đã thức dậy rồi.” Từ Cửu Chiếu nhẹ giọng nói.
“Sớm như vậy sao?” Tương Hãn kinh ngạc giơ tay lên nhìn đồng hồ, lúc này vẫn chưa tới 6 giờ.
“Người già ngủ rất ít.” Từ Cửu Chiếu mở cửa phòng đi ra ngoài.
Khuôn mặt Tương Hãn lộ vẻ tươi cười nói với Trâu Hành Tân: “Trâu lão, chúc mừng năm mới.”
Trâu Hành Tân cười ha hả nói: “Tiểu tử này, vậy mà đánh úp bất ngờ a. Nếu không được Cửu Chiếu nói trước, ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì chứ. Thời gian cũng không còn sớm, hai đứa ăn một chút gì rồi nhanh chóng lên đường đi.”
Lễ mừng năm mới mà nửa đêm Tương Hãn lại đến đây, nếu không sớm cùng Trâu Hành Tân nói một tiếng, không chừng ông sẽ cho rằng đã xảy ra chuyện gì. Bất quá Từ Cửu Chiếu cũng không có lắm miệng nói cái gì, chỉ nói tâm tình Tương Hãn không tốt lắm.
Hai đứa?! Tương Hãn không hiểu chớp mắt.
Từ Cửu Chiếu lôi hắn đến bên cạnh bàn ăn ăn vài miếng sủi cảo: “Tôi sẽ trở về cùng với anh.”
“Cái gì?” Tương Hãn giật mình mở to hai mắt.
“Tôi sẽ đi chung với anh gặp Tương đại bá.” Từ Cửu Chiếu rũ mắt ngượng ngùng nói, “Anh không phải là muốn tự mình gặp ông ấy sao? Tôi đi cùng với anh.”
Ngày hôm qua khi ôm Tương Hãn khuyên bảo hắn, Từ Cửu Chiếu mơ hồ cảm giác được Tương Hãn không thích ba người con của Tương Vệ Quốc. Mặc dù là vì muốn cho lão gia tử dễ chịu, thế nhưng Tương Hãn vẫn không thích bác cả của hắn.
Tương Hãn cười toe toét, bất quá vẫn hỏi thử: “Miêu Gia thì sao đây?”
Từ Cửu Chiếu nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, nên không đem nó theo. Để nó đi theo thầy đi, đại tỷ nói sẽ chăm sóc nó.”
Trong lòng Từ Cửu Chiếu cũng áy náy, không biết đây là lần thứ mấy cậu đem Miêu Gia nhờ người khác nuôi rồi.
Cậu quyết định không thể tiếp tục như vậy nữa, chờ có tiền nhất định sẽ đổi nơi ở lớn một chút, mời một người có chuyên môn đến chăm sóc nó mới được.
Vô tình nói ra quyết định này, Tương Hãn liền liên tục gật đầu, thậm chí còn giúp cậu bày mưu tính kế.
Buổi sáng Tương Vệ Quốc không thấy cháu trai đâu, đây cũng không phải là lần đầu tiên, thế nhưng mấy năm gần đây hiếm khi xảy ra chuyện như vậy. người giúp việc nói buổi trưa hắn sẽ trở lại ăn cơm, nên ông cũng không quá để ý.
Nhưng đến lúc thấy Từ Cửu Chiếu đi theo khiến cho Tương Vệ Quốc giật cả mình.
Từ Cửu Chiếu tươi cười chúc tết Tương Vệ Quốc, trên mặt Tương Vệ Quốc lúng túng, sờ soạng nửa ngày cũng không lấy ra được một phong bao lì xì nào cả.
Ông không vui trừng mắt cháu trai vì không để cho ông có cơ hội chuẩn bị, Tương Hãn thấy vậy liền nhanh trí từ bên trong ví tiền của mình rút ra một xấp phong bao màu đỏ.
Tương Vệ Quốc nói rằng: “Chúc tết không thể thiếu tiền lì xì, Cửu Chiếu mau nhận lấy đi.”
Từ Cửu Chiếu bị Tương Hãn cứng rắn nhét một phong bao đỏ, cậu lúng túng nói: “Tương lão, cháu đã có thể tự mình kiếm tiền rồi ạ.”
Tương Vệ Quốc nghiêm mặt: “Cháu còn nhỏ, việc đó không quan hệ.”
Thành gia lập nghiệp rồi thì sẽ không cho phong bao đỏ, thế nhưng Từ Cửu Chiếu lúc này mới 18 tuổi, vừa mới thành niên thôi, vẫn còn là một đứa bé.
Buổi trưa ở trên bàn ăn, Tương Vệ Quốc khó có được uống hai ly rượu trắng, xem chừng đối với việc Từ Cửu Chiếu chạy tới chúc tết rất là vui vẻ, đương nhiên ông cũng góp ý cậu tới quá bất ngờ làm ông không kịp chuẩn bị gì. Đến bây giờ lão gia tử còn chưa biết chính thằng cháu của mình mới là người bay qua trước tìm đến cửa nhà người ta đi.
Sáng phải thức dậy sớm, trên máy bay cũng không có nghỉ ngơi tốt, hai người ngủ thẳng đến buổi chiều mới thức dậy.
Tương Hãn biết Tương đại bá mùng năm mới trở về quê, vì thế hắn dẫn Từ Cửu Chiếu đi một vòng thưởng thức các món ăn nổi tiếng. Năm mới ở Thượng Hải cũng không lạnh chút nào, rất nhiều người không trở về quê hoặc người dân bản xứ lúc này mới có thời gian đi ra ngoài chơi nên so với ngày bình thường càng đông người hơn.
Qua ngày hôm sau, rốt cuộc không thể kéo dài thêm được nữa, Tương Hãn liền tìm tới địa chỉ khách sạn bọn họ đang ở.
Từ Cửu Chiếu lần đầu tiên thấy Tương Bình Kiến thì giật mình, so với Tương Bình Khang, Tương đại bá thoạt nhìn già hơn nhiều. Ông cũng mới sáu mươi tuổi thôi, thế nhưng nhìn qua ông rất già nua. Gương mặt rất gầy, khóe mắt khóe môi đều có nếp nhăn.
Tương Hãn rất bình tĩnh, trên mặt không có biểu tình gì chào hỏi Tương đại bá. Tương đại bá rất cao hứng để cho bọn họ tiến vào phòng. Gian phòng là phòng giường lớn tiêu chuẩn, bất quá chỉ có một mình Tương đại bá ở, những người thân khác chắc là ở phòng khác.
“A Hãn, không ngờ cháu lại tới đây, có phải là ông nội cháu…..” Tương Bình Kiến mong đợi nhìn Tương Hãn.
Tương Hãn lắc đầu, nói rằng: ” Không phải là ý của gia gia cháu, hôm nay là tự cháu muốn đi qua thôi.”
Tương Bình Kiến thất vọng “A” một tiếng, bất quá liền xóc lại tinh thần, phấn chấn hướng về phía Tương Hãn lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Nhưng mà cháu có thể sang đây thăm bác, bác cũng thật cao hứng. Một ngày nào đó gia gia cháu nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta.”
Tương Hãn ngữ khí bình tĩnh nói: “Bác hiểu lầm rồi, cháu hôm nay tới là có việc muốn nói. Người tuổi cũng không nhỏ, hàng năm đi qua đi lại như thế, bọn nhỏ đi theo cũng sẽ vất vả, sang năm mọi người đừng tới nữa.”
Vợ của Tương Bình Kiến vẫn ở dưới quê, ông cùng bạn già ba năm nay đều là ăn tết xa nhau. Tương Bình Kiến có hai trai, hai gái, hàng năm đến đây đều có con cái dắt theo cả nhà đi cùng ông.
Tương Bình Kiến thoáng cái như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, môi lập tức run lên, ông khó thở nói: “Đây là ý của gia gia cháu sao?”
Tương Hãn lắc đầu: “Hiển nhiên không phải là gia gia, nhưng tính tình của ông người đại khái cũng hiểu rõ đi, một khi ông nội làm ra quyết định gì thì sẽ không thay đổi.”
Tương Bình Kiến chán nản gục đầu xuống, hai tay bụm mặt.
Từ Cửu Chiếu lặng lẽ chọt Tương Hãn một cái, trong lòng Tương Hãn vẫn là không thay đổi quan niệm lúc trước, tuy rằng vốn là đến làm người hoà giải, thế nhưng chính hắn không mở miệng được.
Rơi vào đường cùng, Từ Cửu Chiếu đành nói: “Tương đại bá có biết vì sao Tương lão tức giận không?”
Tương Bình Kiến ngẩng đầu lên, vành mắt của ông có chút hồng, thanh âm vi ách nói: “Ta không rõ lắm, chắc là lão nhị chọc lão nhân gia sinh khí. Ta có hỏi Bình Khang, nhưng hắn ấp úng, cũng không nói rõ ràng. “
Vì vậy Từ Cửu Chiếu liền đem sự tình Tương Bình Khang làm ra nói một lần, Tương Bình Kiến sau khi nghe thoáng cái nắm tay lại thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: “Đây không phải là chuyện đùa nữa rồi!”
Từ Cửu Chiếu thở phào, nói rằng: “Vậy người cũng có thể hiểu bây giờ Tương lão tức cái gì đi, ông ấy cho rằng ba người con đều là hướng về phía gia sản mà không phải vì tình phụ tử.”
Tương Bình Kiến trên mặt xấu hổ nói rằng: “Tuyệt không phải như vậy, năm đó ta tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, cứ như vậy chạy đến nông thôn không trở lại. Sau đó cũng bởi vì cảm thấy có lỗi với cha mẹ, anh em trong nhà, không có mặt mũi trở về. Về sau thì mất liên lạc, ta cũng không có năng lực để đi tìm.”
Đây là khúc mắc trong lòng của Tương Bình Kiến, ông luôn cảm thấy có lỗi với cha của mình, vào lúc đó lại vứt bỏ người trong nhà mà trốn đi. Ông là con cả, khi đó lẽ ra phải gánh vác trách nhiệm lập nghiệp. Thế nhưng lại vì mình mà bỏ đi.
Tương Bình Kiến vẫn cho rằng nếu như không phải là bởi vì ông, cái nhà này cũng không đến mức sụp đổ. Cũng bởi vì hổ thẹn với cha mẹ, người thân, Tương Bình Kiến mới trốn tránh nhiều năm không dám về nhà.
Cho đến khi cháu của ông lục tục ra đời, ông mới bắt đầu có khát vọng mạnh mẽ muốn gặp lại cha mẹ cùng người nhà của mình.