Tái Sinh Chi Từ

Chương 50

Chương 50
“Phốc ~ ” Tương Hãn nhịn không được cười lên.

Miêu đại gia chỉ số EQ rất cao, nó biết Tương Hãn đang cười nhạo nó. Con mèo bị mất thể diện làm sao có tâm tình tốt cơ chứ! Nên trong lần đối mặt này, Tương Hãn đã đắc tội sâu với con mèo có lòng tự trọng cao như nó.

Tương Hãn có thể hiểu cái vòng này là vì phòng ngừa con mèo liếʍ vào vết thương ở chân sau, thế nhưng Từ Cửu Chiếu không biết đây là vật gì, cậu đi tới ngồi xổm trước cái l*иg: “Sao nó lại mang…. một cái l*иg ?”

Nhân viên công tác cười nói: “Vật này là vòng Elizabeth, giúp phòng ngừa vật cưng liếʍ vết thương. Dù sao trên vết thương có bôi thuốc và băng gạc mà.”

Từ Cửu Chiếu “A” một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói với con mèo: “Mày khỏe chưa? Ở chỗ này thế nào?”

Từ Cửu Chiếu cơ hồ là không hề cảm thấy kì lạ khi nói chuyện với mèo, điều này làm cho Tương Hãn tò mò: “Cậu rất thích mèo sao?”

Nếu như không phải là người đặc biệt thích động vật, chắc sẽ không cùng chúng nó nói chuyện như thế.

“Ừ, chúng nó rất có linh tính.” Từ Cửu Chiếu nói.

Cậu trước đây cũng không phải để ý đến mèo, nhưng đó là trước khi cậu bị giam vào trấn phủ ty.

Phòng giam của trấn phủ ty rất u ám, mỗi ngày đều đầy tiếng rêи ɾỉ và chửi bới, không khí rất trầm lặng. Khi đó Từ Cửu Chiếu chỉ có thể mỗi ngày ngẩn người nhìn cửa sổ nho nhỏ trên vách tường, mãi đến khi cậu phát hiện có loài động vật hoạt bát này trong trấn phủ ty.

Hoàn cảnh vệ sinh trong phòng giam cũng không tốt, đương nhiên thỉnh thoảng sẽ có một vài con chuột. Bởi vì phòng giam ở biên ải áp tải chính là phạm nhân, những con chuột này tương đối lớn mật, thậm chí còn phách lối cướp cơm của phạm nhân.

Từ Cửu Chiếu cũng đã từng bị những thứ bẩn thỉu này khi dễ, một hôm có một con mèo đột nhiên từ cửa sổ nhỏ đó nhảy xuống, con chuột liền bị cắn chết.

Cuộc sống tịch mịch trong phòng giam khiến người ta muốn phát điên, Từ Cửu Chiếu liền thỉnh thoảng trêu chọc con mèo kia, cố gắng làm cho nó quen thuộc với cậu.

Chỉ tiếc cho đến khi cậu bị chém đầu cũng không có thể chạm vào con mèo kia.

Tương Hãn đang suy nghĩ có nên tặng cậu một con mèo quý hay không, chợt nghe Từ Cửu Chiếu nghiêng đầu nói với nhân viên công tác: “Lúc nào tôi có thể đem nó đi?”

Nhân viên công tác bất ngờ nói rằng: “Cậu muốn nhận nuôi con mèo hoang này sao?”

Từ Cửu Chiếu gật đầu, hỏi lại: “Không thể sao?”

Nhân viên công tác nói: “Không phải, đương nhiên có thể chứ. Chỉ có điều con mèo này rất hoang dã, không thể so với mèo nhà dịu ngoan, người nuôi có thể sẽ tốn hao một đoạn thời gian để thích ứng.”

Từ Cửu Chiếu: “Không sao.”

Tương Hãn nhịn không được nói rằng: “Cửu Chiếu, cậu thực sự muốn nuôi con mèo này sao?” Cậu ngay cả tự chăm sóc mình cũng chưa tốt, chớ nói chi là thuần dưỡng một con mèo hoang!

Từ Cửu Chiếu nghiêm túc nói: “Con mèo này lúc hiểm cảnh đêm qua đã cứu chúng ta, đây là một loại duyên phận khó có được. Ông trời nếu đã đem nó đưa đến bên cạnh tôi, tôi đương nhiên sẽ chiếu cố nó thật tốt.”

Gặp nhau không nhất định là phải nuôi nó, nhưng cũng có thể là vô tình gặp được mà muốn nuôi, đều do hữu duyên mà thôi. Tương Hãn nghĩ mà muốn sầu muộn, nếu như bị cậu nuôi chết thì làm sao bây giờ.

Nhân viên công tác nói rằng: “Nếu cậu đã quyết định nuôi con mèo này, như vậy sẽ phải làm kiểm tra bệnh tật và tiêm vắc-xin phòng bệnh, mặt khác con mèo này cũng phải tiến hành khử trùng nữa.”

Khi nữ cảnh sát kia đưa tới chỉ nói là nó có liên quan đến vụ án, để cho bọn họ trị liệu, cũng không nói thêm gì khác. Mèo hoang giống như vầy, nếu như không có người nhận nuôi thì sau khi trị liệu liền thả đi.

Con mèo này bị nhốt tại trong l*иg tre cũng là để dự phòng trên người nó có vi khuẩn.

Từ Cửu Chiếu thế mới biết cũng không phải chờ con mèo lành lặn rồi mang đi là được. Hiện tại quy tắc nuôi mèo nhiều hơn hồi đó.

Nhân viên công tác thấy Từ Cửu Chiếu vẫn còn trẻ, rất nghiêm túc nói cho cậu rất nhiều kiến thức phổ thông nuôi mèo, cũng nói cho cậu về sự cần thiết và tầm quan trọng của việc tiêm vắc-xin phòng bệnh định kỳ, còn giới thiệu cho cậu vài loại thức ăn cho mèo.

Từ Cửu Chiếu có nghe nhưng không hiểu, liều mạng nhớ kỹ những chuyện nhân viên công tác dặn dò.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Cửu Chiếu nhăn lại, không ngờ nuôi một con mèo lại phiền phức như vậy. Nhưng mà có phiền toái như thế nào đi nữa, Từ Cửu Chiếu cũng không từ bỏ.

Tương Hãn thấy cậu đã quyết, rất dứt khoát đem tất cả chi phí thanh toán hết, còn mua rất nhiều túi thức ăn, đồ ăn vặt, cát vệ sinh, chậu cát, khung leo, vân… vân.

Từ Cửu Chiếu vội vã ngăn hắn lại, Tương Hãn tránh né tay của cậu nghiêm túc nói: “Tôi cũng chịu ân của nó, nếu cậu muốn chăm sóc nó, vậy tôi cũng phải gánh vác phân nửa. Lần này tôi trả, lần sau cậu trả.”

Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, hình như cũng có đạo lí như thế, vì vậy liền buông lỏng tay.

Nhân viên công tác thấy hai người đã nói xong, liền kêu một cô gái trẻ tuổi đem con mèo đi khử trùng.

“A? Miêu Gia đã có người nhận nuôi rồi sao?” Cô gái trẻ ánh mắt sáng lên.

“Miêu Gia?” Từ Cửu Chiếu nhìn cô.

Cô gái trẻ là một người phóng khoáng, tự nhiên gật đầu: “Con mèo này rất khí phách, cho nên tôi đặt tên Miêu Gia cho nó. Cậu là chủ của nó sao? Cậu có thể đổi lại cho nó một cái tên mà cậu thích.”

Từ Cửu Chiếu lắc đầu nói rằng: “Vậy cứ kêu là Miêu Gia đi, rất có hình tượng.” Con mèo này thật giống như đại gia vậy.

Nhân viên công tác hỏi tiếp: “Cậu muốn làm giải phẫu triệt sản cho con mèo này không? Nếu như cậu muốn làm, tính luôn kiểm tra và vắc-xin phòng bệnh, có thể giảm giá khâu triệt sản.”

Đây tuyệt đối là quảng cáo trắng trợn!

Tương Hãn không dấu vết trừng mắt nhân viên công tác, Từ Cửu Chiếu lông mày nhíu lại: “Triệt sản là gì?”

Tương Hãn nói rằng: “Là làm cho con mèo thành thái giám, mùa xuân không cần lo lắng nó làm ầm ĩ.”

Giữa chân mày Từ Cửu Chiếu hung hăng cau lại, không chút do dự nói rằng: “Không làm!”

Cậu ghét nhất là thái giám!

Nhân viên công tác tiếc nuối, song vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp hẹn với Từ Cửu Chiếu mấy ngày nữa có thể tới đón Miêu Gia xuất viện.

Lúc Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu rời khỏi bệnh viện thú y, Tương Hãn hỏi: “Bây giờ cậu ở kí túc xá thì nuôi mèo ở đâu? Khi đem nó về phải trông chừng nó cho kĩ đó.”

Từ Cửu Chiếu chần chờ một chút nói rằng: “Tôi cũng không phải ở luôn tại ký túc xá, chờ vụ án kết thúc, tôi sẽ quay về tứ hợp viện.”

Tương Hãn lại không có lạc quan như vậy, hắn nghĩ vụ án này có lẽ không thể kết thúc nhanh được. Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn, vụ bắt cóc lần này rất nhanh đã có kết quả.

Đầu tiên, ba người tình nghi đã được loại bỏ, mà ba người gây án kia đang bị cảnh sát vây bắt, hai người bị bắn chết tại chỗ, còn người đã từng bị Tương Hãn đập đầu thì bị bắt về quy án.

Tương Hãn cũng đã sớm bay đi Bắc Kinh xử lý công việc, Phùng Trung Bảo bị bắt ở chung với cậu. Đến khi vụ án đã có kết quả sơ bộ, kết quả này làm cho Từ Cửu Chiếu cảm thấy chỉ mới giải quyết được mặt ngoài thôi.

Dựa vào lời của tên phạm tội còn sống duy nhất kia, bởi vì bọn chúng biết được 《 Xuân Giang Thủy Noãn》 bán được với giá 11 vạn (hắn cũng không biết Từ Cửu Chiếu chỉ lấy được một phần), cho nên muốn chiếm khoản tiền kia. Tên còn sống một mực khẳng định mục đích của bọn chúng chính là bắt cóc tống tiền, không có đồng phạm khác.

Từ Cửu Chiếu lại nghĩ không thể đơn giản như vậy. Thế nhưng kết quả điều tra của cảnh sát lại làm cho cậu phải bỏ ý niệm này đi.

Lý Nham Tùng tựa hồ đối với kết quả ở triển lãm liên kết cũng không thèm để ý, có kết quả không bao lâu liền bay trở về Châu Âu. Mà vị chủ nhân huân lô kia đang dưỡng bệnh, không có bước ra khỏi cửa. Về phần Dương Cửu Dương, lúc phát sinh sự việc căn bản là ở nước ngoài. Ba người quả thực trong sạch như giấy trắng, không có khả năng gây án.

Vụ án kết thúc, chính thức tiến vào giai đoạn tố tụng, Từ Cửu Chiếu cũng chỉ đành chấp nhận kết quả này.

Thời điểm nguy hiểm nhất đã qua, Từ Cửu Chiếu cũng trở về gian phòng thuê, chính thức cùng sinh hoạt với Miêu Gia.

Từ Cửu Chiếu rất cẩn thận làm theo chỉ bảo của nhân viên công tác ở bệnh viện thú y, từ từ tiếp cận Miêu Gia, Miêu Gia vừa mới bắt đầu cũng tràn ngập cảnh giác và bài xích, sau đó mới từ từ quen sự chăm sóc của cậu.

Nhưng mà đặc tính mèo hoang trên người Miêu Gia vẫn còn rất nặng, lúc ăn nhất định sẽ kéo thức ăn trốn xuống dưới giường, vừa có động tĩnh sẽ giấu đi, lúc ngủ luôn luôn cảnh giác, khi có chút âm thanh là tỉnh lại ngay lập tức.

Có điều là Miêu Gia hiện tại đã đồng ý để cho Từ Cửu Chiếu sờ nó, đây là tiến bộ to lớn nhất mà Từ Cửu Chiếu rất hài lòng.

Thời gian trôi qua tới tháng chín, cũng là lúc tốt nhất để đốt lò.

Từ Cửu Chiếu đã chế tác được một vài thai gốm, thậm chí có một hai cái đã đạt tới tiêu chuẩn kiếp trước. Nhưng Trâu Hành Tân đối với mấy thứ đó vẫn không hài lòng lắm — mặc dù ông cũng thật tâm thật ý tán thưởng Từ Cửu Chiếu có tiến bộ rất lớn.

Bởi vì Từ Cửu Chiếu nung chế vẫn không thoát khỏi phạm vi đồ giả cổ, cậu đốt tất cả đều là đồ sứ tiêu biểu của Minh triều.

Điều này cũng không thể trách Từ Cửu Chiếu không có tiến bộ, đến bây giờ cậu cũng chỉ là mới vừa tìm về xúc cảm ban đầu. Trâu Hành Tân chỉ dạy cho cậu nhưng có vài chỗ cậu cũng không hiểu, cậu nào dám trực tiếp áp dụng để sáng tác khí hình và hoa văn mới chứ. Vạn nhất đến lúc ‘họa hổ không thành lại ra khuyển’, đây không phải là làm hư tên tuổi của thầy mình sao.

Hơn nữa, Từ Cửu Chiếu cũng có những tính toán khác.

Tiền gửi ngân hàng của cậu cũng chỉ còn lại có mấy nghìn đồng, ban đầu cậu không có lo lắng, thế nhưng từ khi Miêu Gia vào ở, bỗng nhiên cậu phát hiện nơi này quá nhỏ.

Khung trèo, bồn cát cho mèo,… để đầy ở trong phòng, cảm giác như không gian phòng nhỏ lại. Hơn nữa Miêu Gia không phải là con mèo an tĩnh, không gian trong phòng căn bản cũng không đủ để cho nó lăn qua lăn lại. Vì Miêu Gia, cậu phải nhanh đổi sang một nơi khác lớn hơn thôi.

Cho nên, Từ Cửu Chiếu chỉ có thể dùng sở trường tốt nhất của cậu để sáng tác đồ sứ, hi vọng nhóm đồ sứ này có thể bán ra với giá tiền cao.

“Thật là kế hoạch không theo kịp biến hóa mà.” Từ Cửu Chiếu thổn thức ghé vào trên bàn sách, nhìn Miêu Gia ngồi chồm hổm ở một bên nhởn nhơ tự đắc liếʍ lông.

Sau khi liếʍ lông sạch sẽ, Miêu Gia không vui hướng về phía Từ Cửu Chiếu kêu một tiếng, còn dùng đệm thịt dày dưới chân nó vỗ vào sống mũi Từ Cửu Chiếu.

Miêu Gia đói bụng, mau hầu hạ bổn đại gia dùng cơm a. Nó dùng ánh mắt tròn xoe lẽ thẳng khí hùng hướng Từ Cửu Chiếu đòi ăn.

Hiện tại Từ Cửu Chiếu cho Miêu Gia ăn hai bữa, sáng một bữa, tối một bữa, cách vài ngày sẽ tăng thêm bữa ăn cho nó. Sau một khoảng thời gian, vốn là mèo hoang lại được nuôi da lông bóng loáng, thịt trên người cũng dày lên.

Mèo là động vật hoạt động về đêm, buổi tối Từ Cửu Chiếu ngủ, Miêu Gia lại hoạt bát hẳn lên. Cũng may Từ Cửu Chiếu ngủ say, động tác Miêu Gia lại nhẹ nhàng, buổi tối cũng không gây ra động tĩnh gì lớn. Nguồn :

Đổ thức ăn ra cho Miêu Gia, sờ sờ đầu của nó, Từ Cửu Chiếu ngồi vào bàn dự định đọc sách một lát.

Mới vừa đọc được vài trang, điện thoại di động của cậu vang lên. Trên màn hình hiện ra tên của Ngô Cửu Lợi, Từ Cửu Chiếu cảm thấy kỳ quái, mấy ngày trước không phải là vừa mới gọi điện thoại sao.

Hai người đều không phải là người có tính cách dây dưa, trên cơ bản duy trì tần suất một tháng trò chuyện một lần.

“Này? Cửu Chiếu a!” Vừa tiếp điện thoại, thanh âm của Ngô Cửu Lợi kích động vang lên, “Dương Cửu Dương trở về nước rồi đó!”

“Cái gì?!” Từ Cửu Chiếu thoáng cái đứng bật dậy.