Tái Sinh Chi Từ

Chương 37

Chương 37
Tương Hãn thần thần bí bí, nói mấy người ở đây cứ an tâm, chuyện còn lại hắn sẽ xử lý tốt, cam đoan sẽ không để cho bên mình chịu thiệt.

Trâu Hành Tân và Lưu Tân Hoa bán tín bán nghi, nhưng Từ Cửu Chiếu thấy hắn có bộ dáng đã định liệu trước thì có phần tin tưởng, vì vậy tới ngày thứ hai khi thấy thùng phiếu của《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》 gần đầy, cậu vẫn bình tĩnh.

Trâu Hành Tân là người lõi đời, Lưu Tân Hoa lại là người có kinh nghiệm quan trường, nên hai người không có chút nào nôn nóng là điều hiển nhiên, nhưng ít có người trẻ tuổi nào như Từ Cửu Chiếu cũng có thể bình tĩnh như vậy, khiến cho các giám khảo ở đây âm thầm lấy làm kỳ lạ.

Mã Tú Sơn đè xuống khóe mắt vui vẻ, lấm lét nhìn du khách bên trong triển lãm.

Sau khi được báo chiều đưa tin, hôm nay người tới tham quan quả nhiên tăng lên, những người này đa số đều hướng về 《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》mà tới, đến khi người tham quan phát hiện ở đây đang tiến hành chương trình bỏ phiếu bình chọn, căn bản là không tìm hiểu gì hết, trực tiếp liền đem vé vào cổng bỏ cho 《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》.

Trong lòng Mã Tú Sơn từng đợt khoái ý, không uổng công hắn sai người đưa tiền tìm phóng viên báo chiều đưa tin về Lý Nham Tùng.

Kỳ thực hắn làm như vậy đối với hắn cũng không có lợi ích gì, thế nhưng hắn nuốt không trôi việc bị Trâu Hành Tân ở trước người nhiều như vậy lại chửi mắng hắn như đang răn dạy tôn tử vậy. Chỉ cần Trâu Hành Tân khó chịu, hắn liền thấy thống khoái.

Dựa vào cái gì Trâu Hành Tân có thể giẫm lên mặt của Mã Tú Sơn hắn chứ? Không phải Trâu Hành Tân chỉ là lớn tuổi hơn hắn một chút, tư lịch so với hắn chỉ hơn một chút thôi sao, ngoài mấy cái đó ra ông ta còn có cái gì? Một lão bất tử, muốn ngồi ở cái ghế chủ tịch danh dự của Hội nghệ sĩ toàn quốc ngây ngô bao lâu thì mới lăn xuống chứ.

Mấy năm gần đây Mã Tú Sơn càng không có tính kiên nhẫn. Tính tình trở nên vội vàng xao động, hắn cũng không muốn nhẫn nại nữa. Người khác khi sáu mươi tuổi, tinh lực đều bắt đầu giảm xuống, riêng hắn thì du͙© vọиɠ quyền lợi lại càng bành trướng.

Hội nghệ sĩ toàn quốc chỉ có một chủ tịch danh dự, nhưng cũng không xử lý công việc hàng ngày mà giao cho một phó chủ tịch thường vụ, người này mới là người chân chính xử lý các sự vụ trong hội.

Chức chủ tịch danh dự thật ra mà nói chỉ là một danh hiệu vẻ vang, cũng không phải chức vị có thực quyền gì. Thế nhưng trong mắt của Mã Tú Sơn, đó chính là mục tiêu phấn đấu của hắn.

Giáp chi mật đường, ất chi thạch tín[1] chính là loại đạo lý này.

Lần này Trâu Hành Tân dắt đệ tử bế môn tới tham gia triển lãm liên kết, ra vẻ giải vàng là vật trong túi của họ, nên Mã Tú Sơn hắn nhất định không để cho Trâu Hành Tân được như nguyện!

Lúc qua buổi trưa, trên Weibo bỗng nhiên xuất hiện một bài bình luận về hai hình ảnh được một Big –V [2] có tiếng đăng tải, sau đó lượng truy cập vào bài viết này liên tục tăng lên, rất nhanh liền thành một trong những bài đứng đầu trên Weibo.

Hai hình ảnh một là chén miệng hoa màu xanh đậu, ảnh còn lại là một cái bình khảm hoa có hai tai. Hai hình ảnh đều là hình có độ phân giải cao, chén miệng hoa có vẻ trong suốt ngọc nhuận, còn cái bình tuy rằng cũng đẹp, thế nhưng màu sắc và hoa văn quá đối lập nên có vẻ quá mức nổi bật, thiếu ổn trọng.

Bài viết không có bình phẩm lung tung về hai đồ sứ này, mà chỉ nói rằng hai tác phẩm này đang được bỏ phiếu bình chọn ở triển lãm liên kết Thượng Hải. Một người là thợ làm gốm sứ truyền thống không tên tuổi, người còn lại là nhà thiết kế gốm sứ có danh tiếng cư trú ở nước ngoài vừa đạt được giải thưởng.

Về phần hai tác phẩm vì sao lại phải bỏ phiếu bình chọn thì người này lại không nói, chỉ nói là hiện nay gốm sứ quốc nội phát triển thấp thì không thấp, cao cũng không cao, vì hùa theo trào lưu quốc tế, rất nhiều nhà thiết kế bây giờ vứt bỏ truyền thống, ngược lại đi tiếp nhận yếu tố phương tây. Tác giả nói rằng tiếp nhận yếu tố phương tây cũng không phải là không tốt, nhưng cũng không thể vứt bỏ tinh hoa của chúng ta được.

Sau đó vị này liền bắt đầu kể chuyện về lịch sử gốm sứ quốc gia có bao nhiêu huy hoàng rực rỡ, là thủ đô gốm sứ của thế giới, các quốc gia lân cận đều phải nhập khẩu đồ sứ của nước ta.

Bàn từ lịch sử sản xuất gốm sứ đến khí hình chủng loại, rồi nói về sự phát triển của sắc men, rồi từng đạt tới đỉnh cao ra sao. Sau đó lại nhắc tới trên thị trường gốm sứ bây giờ tất cả đều là đồ sứ cao cấp nhập khẩu từ nước ngoài về.

Vậy đồ sứ cao cấp của Trung Quốc đi nơi nào rồi?

Tác giả bày tỏ sự tiếc nuối, hiện nay người còn kiên trì học tập và chế tác gốm sứ theo truyền thống càng ngày càng ít, ngay cả gốm sứ tham gia trận đấu lấy được giải thưởng đa phần đều không phải là gốm sứ truyền thống. Phải chăng không gian sinh tồn của gốm sứ truyền thống càng ngày càng ít?

Cuối cùng tác giả đề xuất ra ý kiến, kêu gọi mọi người hãy cùng nhau giữ gìn nghề gốm sứ truyền thống.

Big-V này cũng nói rằng, hiện nay ngành sản xuất gốm sứ cần phải kế thừa truyền thống, bỏ cái cũ tạo cái mới để tạo ra con đường phát triển riêng, ngay cả tinh hoa của tổ tiên còn chưa học được mà còn muốn tiếp thu nghệ thuật của phương tây, cái này cũng giống như đi còn chưa cứng, liền vội vã muốn chạy, sớm muộn gì cũng té đau.

Tiếp tục vài blogger nổi tiếng khác cũng tham gia bình luận, rất nhanh bài viết trên liền lan tràn trên Weibo.

Qua 1, 2 giờ sau, một blogger có tiếng khác cũng có bài viết trên Weibo. Bài viết này chỉ nói về tên của chén miệng hoa, tên là 《 Xuân Giang Thủy Noãn 》(sông xuân ấm áp), lấy ý tưởng từ câu thơ “Xuân giang thủy noãn áp tiên tri”. Blogger nói tên này có nghĩa là phấn khởi vui mừng, vì cái chén này làm cho người khác nhớ lại tiết trời xuân về hoa nở, nước sông xanh biếc. Hắn nói hắn đã rất nhiều năm không nhìn thấy tác phẩm gốm sứ nào có thi tình họa ý như thế.

Blogger này là người trong giới sưu tầm, rất nhanh các bạn của blogger này đều quan tâm đến bài viết.

Những người này đều ngâm tụng đôi câu thơ Từ (cũng gọi là Trường Đoản Cú, thể loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc), sau đó chia sẻ một hai bức ảnh gốm sứ truyền thống, cùng nhau tạo nhóm thi đấu làm thơ.

Đến khi người trong giới sưu tầm càng lúc càng hăng say, lúc này blogger mới nói rằng 《 Xuân Giang Thủy Noãn 》không phải vật cổ, mà là một tác phẩm mới.

Việc này đưa tới một trận chấn động, đặc điểm tác phẩm gốm sứ nghệ thuật cổ xưa bọn họ cũng biết rõ, mà kiểu chén này bọn họ lại chưa từng thấy qua.

Big-V liền nói ra một câu, đây là tân tác phẩm tham dự triển lãm liên kết năm nay, người nung chế là một vị đệ tử bế môn của một đào nghệ (người chế tác gốm sứ) nổi tiếng, mà người này lại không nói chi tiết, chỉ nói nếu muốn biết có thể trực tiếp gửi tin nhắn cho hắn.

Liên tiếp hai blogger đều nhắc tới triển lãm liên kết Thượng Hải, sau lại có người như vô tình nói: Trăm nghe không bằng mắt thấy, dù sao cũng cách không xa, không bằng tự mình đi nhìn xem. Câu này là của một ID 1, 1 0 0 8 6….

Những chuyện phát sinh ở trên internet, Từ Cửu Chiếu cũng không biết do điện thoại cậu không có chức năng kết nối mạng, cậu chỉ phát giác từ đầu giờ chiều dòng người đến càng lúc càng đông, phiếu bỏ cho cái chén từ từ nhiều hơn, so với 《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》chỉ kém một chút.

Ngày thứ hai chấm dứt, hai cái thùng đều bị niêm phong cất vào trong phòng làm việc của người quản lí.

Khi cậu trở về nhà đã thấy Tương Hãn ở đó rồi.

Từ Cửu Chiếu tò mò hỏi hắn: “Anh rốt cuộc đã làm gì thế?”

Tương Hãn nhìn cậu cười hỏi: “Số phiếu của cậu thay đổi sao?”

“Ừm.” Từ Cửu Chiếu gật đầu: “Cuối buổi chiều trên cơ bản là ngang hàng với《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》.”

Trâu Hành Tân ngồi qua một bên, cười ha hả nói: “Lão Tương, A Hãn nhà ông thực sự là tài giỏi!”

Tương Vệ Quốc mặt đang nghiêm túc nghe vậy mỉm cười một cái, sau đó nghiêm mặt nói rằng: “Nó cũng chỉ khôn vặt thôi.”

Lưu Tân Hoa tin tức linh thông, lúc này đã biết Tương Hãn làm cái gì.

Buổi tối lúc ăn cơm, Lưu Tân Hoa nói rằng: “Tương Hãn ở trên internet làm quảng cáo tuyên truyền rất đúng lúc, cũng rất có hiệu quả, xế chiều hôm nay lượng người đến tăng lên, nhưng không làm số phiếu chênh lệch đi, trái lại giúp chúng ta từ từ rút ngắn khoảng cách.” Hơn nữa cách làm cũng rất thông minh, không có khen người, ngược lại là trực tiếp khen tác phẩm.

Tương Hãn lại nói tiếp: “Cách này có tác dụng trong thời gian ngắn, so với báo chí thì nhanh hơn nhiều, huống chi xem báo phần nhiều là người lớn tuổi hoặc là những bà nội trợ gia đình, không thì là người của đơn vị hành chính, những người này đi nhìn triển lãm dù sao chỉ là số ít. Mà những người lên mạng đại đa số đều là thanh niên, số lượng rất lớn. Ngày mai lại là thứ bảy, chỉ cần bọn họ cảm thấy hứng thú, nhất định sẽ đi xem triển lãm.”

Lông mày Trâu Hành Tân cau lại: “Sẽ không có vấn đề gì chứ? Không chừng những người này đến lại bỏ phiếu cho《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》a.”

Tương Hãn rất có tự tin nói rằng: “Khả năng không lớn, dù sao trên internet rất ủng hộ 《 Xuân Giang Thủy Noãn 》 của Cửu Chiếu, những người này trừ phi là thực sự đặc biệt thích 《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》, nếu không thì sẽ không bỏ phiếu cho nó đâu.”

Từ Cửu Chiếu cười hỏi: “《 Xuân Giang Thủy Noãn 》 ? Là tên do anh đặt sao?”

Tương Hãn gật đầu: “Ừ, là tôi gợi ý cho bọn họ sử dụng cái tên này. Tác phẩm đối phương có tên gọi, mà tác phẩm của cậu không có tên sẽ không gây được ấn tượng với người khác, cho nên tôi mới cố ý tạo một cái tên như thế. Trước đó không có thương lượng với cậu, cậu sẽ không để tâm chứ?”

Từ Cửu Chiếu lắc đầu: “Không đâu, tôi cám ơn anh còn không kịp đấy, huống chi còn là một cái tên dễ nghe như thế.”

Từ Cửu Chiếu tuy rằng hiểu biết chữ nghĩa, cũng hiểu thi họa, thế nhưng đối với thơ Từ gì gì đó cũng không phải rất am hiểu, cậu cũng không có thói quen đặt tên đồ sứ do mình nung.

Ngự diêu sư bọn họ khi nung tạo một đồ sứ đều là cùng nhau làm, thường thường những món đồ sứ này đều là dựa theo khí hình, đồ án hoa văn và sắc men để đặt tên, không có diêu sư có thói quen tự mình đặt tên tác phẩm.

Huống chi, danh sách chế tạo cũng có người chuyên quản, thường thường những người này tuyệt bút vung lên chính là ra văn hay chữ tốt, cho tới bây giờ cũng không hỏi qua ý kiến của bọn họ.

Tối hôm đó bầu không khí trong nhà rất thoải mái vui vẻ, mà Mã Tú Sơn bên này lại không thể dễ chịu, nhờ tên phóng viên nhận tiền có hảo tâm gọi một cú điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết có người ở trên web quảng cáo trận đấu của hai tác phẩm.

Mã Tú Sơn vừa tức vừa sốt ruột, thế nhưng hắn có thể tìm người đút lót cho phóng viên báo chiều đã là cực hạn rồi, hắn cũng nghĩ tới lên ti vi làm chương trình, chỉ tiếc người không có thời gian, hết thảy cũng không kịp.

Dù sao Thượng Hải cũng không phải là địa bàn của hắn.

Ngày thứ ba triển lãm vừa mở cửa, số phiếu của《 Xuân Giang Thủy Noãn 》liền vượt lên dẫn đầu, mãi cho đến khi đóng cửa, kết quả đã quá rõ ràng.

Sau khi làm công tác thống kê, kết quả là《 Xuân Giang Thủy Noãn 》 được số phiếu gấp đôi 《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》, giải vàng không nghi ngờ gì nữa là thuộc về Từ Cửu Chiếu.

Tuy rằng được giải thưởng, Từ Cửu Chiếu trong lòng cũng không vui vẻ. Không phải cậu mất hứng, mà là trải qua dư luận lần này, làm cho cậu thấy hoang mang, không chắc chắn.

Kết quả này và giải thưởng này là chân thật sao? Cậu đã vượt qua được khảo nghiệm này sao?

Từ Cửu Chiếu hoài nghi bản thân cũng không lâu lắm, vì giấy chứng nhận vừa được đưa đến tay thì đã có người gọi điện thoại đến ban tổ chức triển lãm liên kết, hỏi tác phẩm lấy được giải thưởng 《 Xuân Giang Thủy Noãn 》có bán hay không.

Không chỉ là một người, mà là nhiều người, giá đưa ra lại không thấp. Làm Mã Tú Sơn tức giận lập tức phẩy tay áo bỏ đi.

Cái chén mặc dù là do Từ Cửu Chiếu đốt, thế nhưng cậu cũng không có quyền sở hữu, đến bây giờ 《 Xuân Giang Thủy Noãn 》là thuộc về xưởng gốm của Trương Văn Chiêu.

Lập tức Từ Cửu Chiếu gọi điện thoại cho Trương Văn Chiêu, có người mua, Trương Văn Chiêu tự nhiên sẽ bán.

Cuối cùng, cái chén đó được bán cho ông chủ bất động sản lớn ở phía nam với giá mười một vạn.

Trải qua triển lãm liên kết lần này, Từ Cửu Chiếu chính thức ở giới nghệ thuật bộc lộ tài năng, đồng thời với giá mười một vạn cho tác phẩm đầu tiên ra mắt của cậu, từ nay về sau sẽ là tiền đề tạo nên giá trị tác phẩm cũng con người của cậu!

…………………………………………………………………………………………………………………..

[1] Giáp chi mật đường, ất chi thạch tín: nghĩa là một thứ đối với bạn có thể là đẹp là ngọt ngào nhưng đối với người khác lại là độc hại, gây tổn thương, giống như đường mật đối với người bình thường là ngọt ngào nhưng đối với người bị bệnh tiểu đường lại là chất độc.

[2] Big –V: blogger có số lượng fan nhiều trên Weibo