"Bà muốn hủy hoại tôi sao? Mẹ? Bà thật tàn nhẫn!"
Sự tức giận cùng oán hận tràn ngập tâm trí Đồng Dương, khiến cô mất đi lý trí. Tất cả những cảm xúc tiêu cực tích tụ từ trước đến nay dường như bùng nổ ngay khoảnh khắc này.
Cô bóp cổ người đàn bà, từng lời từng lời chất vấn.
Người đàn bà yếu hơn cô tưởng, gần như không có sức chống cự, dần dần mất đi hơi thở trong tay Đồng Dương.
Ngón tay Đồng Dương cảm nhận rõ ràng sự sống của người đàn bà dần biến mất, chất lỏng ấm áp chảy lan ra khắp sàn, trên mặt, trên tay, trên quần áo cô, tất cả đều thấm đầy máu đặc quánh và ghê tởm.
Sau cơn điên cuồng, oán khí đè nén trong ngực cuối cùng cũng dịu xuống đôi chút, một cảm giác khoái lạc lan tỏa trong lòng. Cô ngồi trên người đàn bà, che mắt cười lớn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.
"Bà là mẹ sao?" Tiếng cười của Đồng Dương trộn lẫn với một chút run rẩy, không biết là phẫn nộ hay nghẹn ngào, "Vậy thì bảy năm trước người đàn bà mà tôi tận mắt nhìn thấy bị nghiền nát là ai?"
Dù có giống mặt đến đâu, cũng không thể nào là mẹ được.
Khi thần kinh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã dịu lại, cơn đau từ vết thương bắt đầu chiếm lấy đầu óc cô. Đồng Dương lảo đảo đứng dậy từ xác chết, tự nhủ rằng dù có gϊếŧ người, cô vẫn chỉ là tự vệ chính đáng, cần nhanh chóng báo cảnh sát để xử lý vụ việc. Hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.
Hẳn là... sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học đâu, phải không?
Cánh tay và vết thương trên cổ của Đồng Dương vẫn không ngừng chảy máu. Sau khi trải qua cơn bùng nổ mãnh liệt về cả tâm lý lẫn thể chất, cơ thể cô bắt đầu suy yếu. Dựa vào tường, cô bước đi chậm rãi, chân giẫm lên nền đất đầy máu, từ từ rời khỏi căn phòng. Khu vực xung quanh không có tín hiệu, cô cần nhanh chóng ra ngoài để báo cảnh sát.
Thật là xui xẻo. Có lẽ khi Đồng Nhạc trở về, cô sẽ bảo cậu đổi một căn phòng khác. Sống trong một căn phòng mà đã có người chết thì không thích hợp cho trẻ con.
Tuy nhiên, kỳ thi đại học sắp đến gần. Chỉ cần cô đạt đủ điều kiện để giành học bổng toàn phần, cô sẽ có thể đưa Đồng Nhạc rời khỏi nơi này.
Khi đi đến phòng khách, hai chân của Đồng Dương bỗng mất cảm giác, cô từ từ quỳ xuống sàn, mí mắt nặng nề dần khép lại. Sự mệt mỏi quen thuộc ập đến…
Chết tiệt...
Không lẽ mình sắp chết?
Nếu biết trước, mình đã gϊếŧ thẳng tay bà ta!
Trong cơn ảo não vô tận, Đồng Dương dần mất đi ý thức.
Không biết lần này liệu có cơ hội để trở lại hay không, thật đáng tiếc.
Nếu có lần sau, nhất định cô sẽ đâm chết “mẹ” ngay lập tức.