Sau Khi Cả Nhà Đọc Được Tiếng Lòng Của Ta, Nữ Phụ Đã Sát Điên Rồi

Chương 23: Cứ Ở Lại Đi

Bà ta rõ ràng là muốn làm chuyện xấu, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra ngoài.

Lại lợi dụng dáng vẻ nhu nhược này khiến Liễu Tuyết Tình xem bà ta như muội muội mà yêu thương, ngày thường lấy được không ít chỗ tốt.

Vậy mà bà ta còn cảm thấy chưa đủ, tính kế đến trên đầu Liễu Tuyết Tinh.

Mục đích của Từ Nguyệt Kiều cũng rất là buồn cười, bởi vì bà ta nhìn trúng cha nàng.

Thẩm Quân quả thực rất đẹp trai, tuy đã có trai, gái đầy đủ nhưng dáng người lại cao lớn cường tráng, chức quan cao, trong nhà không có thê thϊếp. Ông là người chồng lý tưởng trong mắt nhiều phu nhân.

Từ Nguyệt Kiều có quan hệ tốt với Liễu Tuyết Tình, cho nên tiếp xúc nhiều hơn với Thẩm Quân, bà ta tự nhiên biết Thẩm Quân có bao nhiêu săn sóc.

Điều này khiến bà ta cảm thấy rất mất cân bằng.

Bà ta và Liễu Tuyết Tình là bạn từ thuở nhỏ, nhưng dù ở khía cạnh nào thì bà ta cũng không thể so sánh được với Liễu Tuyết Tình.

Cầm, kỳ, thi, họa? Không bằng.

Thông minh tài trí? Không bằng.

Ngay cả ánh mắt chọn phu quân cũng không bằng Liễu Tuyết Tinh.

Sự ghen tị trong lòng dần dần tích lũy theo thời gian, khiến bà ta càng ngày càng đố kị.

Liễu Tuyết Tình bị loại bỏ, bà ta có thể lấy cớ là muốn chăm sóc bọn nhỏ để có thể tái giá với Thẩm Quân.

Từ Nguyệt Kiều hiện tại đã có phu quân, nhưng người kia chân chính là đoạn tụ!

Cưới vợ sinh con chỉ là để che giấu xu hướng tính dục của mình, cho nên mấy năm nay Từ Nguyệt Kiều không thể mang thai.

Phu quân không chạm vào mình, nếu là mang thai, mới là có vấn đề.

Cho nên suốt ngần ấy năm, bà ta vẫn sống cô đơn lẻ bóng!

Bà ta chỉ có thể sống cuộc đời không có hy vọng.

Tự nhiên sẽ càng ngày càng ghen ghét với Liễu Tuyết Tinh.

Bất quá, bà ta đã lên kế hoạch tốt, sau khi thành công sẽ tìm biện pháp hòa ly với trượng phu.

Chỉ là trong nguyên tác, bà ta còn chưa thành công thì Thẩm Quân đã bị chặt đầu.

Thẩm Vân Tri nhìn trời không nói nên lời, nàng thực sự không hiểu, nữ nhân này rõ ràng có thể hòa thuận tồn tại cùng mọi người xung quanh, nhưng lại vì một người nam nhân mà quay lưng lại với tỷ muội của mình.

Con cóc ba chân thì khó tìm, nhưng nam nhân hai chân không phải rất dễ tìm sao?

Tại sao ngươi cứ phải nhìn chằm chằm vào người nam nhân của tỷ muội mình?

"Tuyết Tinh, chúng ta đi thiền phòng nghỉ ngơi một lát, hôm nay chạy đi chạy lại cũng đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi một đêm rồi quay về nhé?"

Từ Nguyệt Kiều nắm tay Liễu Tuyết Tình, hỏi với nụ cười tươi như hoa.

Liễu Tuyết Tình nghe vậy dừng lại, sau đó tiếp tục đi.

"Cũng không phải quá muộn? Trong nhà còn có mấy đứa nhỏ, không trở về sẽ thấy bất an."

Bà lộ ra vẻ mặt khó xử.

Chùa Vạn Tự cách Kinh thành không xa, bây giờ muốn quay về cũng chưa muộn.

"Đúng vậy, dì Từ, đồ ăn và chỗ ở trong chùa này không tốt, ở lại một đêm chắc khó chịu lắm!"

"Tốt nhất chúng ta nên trở về đi."

Thẩm Vân Tri nói xong liền kéo Liễu Tuyết Tinh rời đi.

Từ Nguyệt Kiều thấy thế hoảng sợ, nhanh chóng đưa tay ôm lấy Liễu Tuyết Tình.

"Ai da, Tuyết Tình, ngươi coi như giúp ta được không? Chúng ta ở lại một đêm rồi quay về!"

Bà ta bĩu môi, bộ dáng làm nũng.

Thẩm Vân Tri gần như nôn mửa sau khi nhìn thấy nó.

Tâm trạng của Liễu Tuyết Tình rất phức tạp.

Bà đang cho Từ Nguyệt Kiều một cơ hội để thay đổi quyết định.

Nhưng đối phương đã quyết tâm hành động.

"Ngươi không quay về, Lí đại nhân sẽ rất lo lắng."

Liễu Tuyết Tình vẫn không đồng ý.

Nếu Từ Nguyệt Kiều thực sự ra tay với bà, bà sẽ đánh trả.

Đến lúc đó nhất định không thể lưu lại nhược điểm cho người ta bắt lấy.

Từ Nguyệt Kiều càng cố gắng thuyết phục bà ở lại, thì sự hiềm nghi của hai mẹ con bà trong tương lai sẽ càng thấp.

Lúc này mọi người ở xung quanh đang dâng hương, ai cũng nhìn thấy Từ Nguyệt Kiều nhất quyết đòi ở lại.

"Ta đang cầu phúc cho gia đình, hắn sốt ruột cái gì?"

"Tuyết Tình, chúng ta ở lại một đêm, chỉ một đêm thôi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ về."

Từ Nguyệt Kiều thực sự nóng nảy. Thật vất vả mới tìm được cơ hội, không thể bỏ qua như vậy.

Sau này muốn hẹn đối phương đến đây lại càng khó hơn.

"Ngươi nhất quyết muốn ở lại đây để làm gì? Hiện tại trời vẫn còn sớm!"

Liễu Tuyết Tình cau mày, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

Tim của Từ Nguyệt Kiều đập thình thịch, nhưng không thể để Liễu Tuyết Tình nghi ngờ bất cứ điều gì.

"Ta... ta không phải muốn cầu một đứa con sao? Ở lại thêm một đêm nữa để Phật tổ nhìn thấy được tấm lòng của ta!"

"…………"

Ánh mắt của Liễu Tuyết Tình rất tế nhị.

Lời này chính là Từ Nguyệt Kiều tự nói.

"Khụ khụ, mẹ, dì Từ đã nói vậy rồi, vậy chúng ta ở lại đây thêm một đêm đi?"

"Người cũng biết, dì Từ di đã nhiều năm như vậy không có mang thai, hiện tại chỉ có thể dựa vào bái Phật."

Thẩm Vân Tri cười hì hì đâm dao nhỏ vào tim Từ Nguyệt Kiều.

Từ Nguyệt Kiều một trận đau tim nhưng bà ta chỉ có thể chịu đựng.

Lập tức, ngay lập tức sẽ khiến cho bọn họ vạn kiếp bất phục.

Đến lúc đó cho bọn họ khóc đủ.

"Đúng vậy, đúng vậy." Từ Nguyệt Kiều đáp lại bằng một nụ cười.

Liễu Tuyết Tình liếc nhìn Thẩm Vân Tri.

Nha đầu này tổn thương người khác thậm chí còn không dùng những lời lẽ thô tục.

"Được rồi, ngươi đã nói như vậy, ta nếu không đồng ý thì thật quá đáng."

"Tuyết Tình, ngươi tốt nhất! Đi thôi, chúng ta vào thiện phòng!"

Trong mắt Từ Nguyệt Kiều hiện lên vẻ hưng phấn, bà ta hận không thể kéo Liễu Tuyết Tình về phía sân sau của chùa.

Thẩm Vân Tri đi theo phía sau, nhìn bà ta bằng ánh mắt nguy hiểm, đang suy nghĩ làm sao để phản kích.

"Tuyết Tình, chúng ta đã lâu không ở bên ngoài cùng nhau."

"Khi còn nhỏ, ta thích nhất cùng chơi với ngươi." Từ Nguyệt Kiều nhớ lại thời thơ ấu của mình, cố gắng hoàn toàn thả lỏng sự cảnh giác của Liễu Tuyết Tinh.

Suy nghĩ của Liễu Tuyết Tình cũng trôi đi xa.

Họ lớn lên cùng nhau, chia sẻ mọi điều tốt đẹp với nhau và thường xuyên đi chơi cùng nhau.

Phần lớn thời gian đều có quan hệ đến Từ Nguyệt Kiều.

Bà thà rằng có người khác muốn âm mưu tính kế bà, cũng không hy vọng người đó là Từ Nguyệt Kiều.

Bà có cảm giác khổ sở khi bị phản bội..

Nhưng hiện tại, bà hoàn toàn tin tưởng vào tiếng lòng của con gái mình.

Lời nói dối của Từ Nguyệt Kiều lúc này đã trở nên vô cùng vụng về.

Nhưng nếu con gái không nhắc nhở, bà cũng sẽ không phát hiện ra, bởi vì bà chưa bao giờ nghi ngờ Từ Nguyệt Kiều sẽ hãm hại mình.

Bà theo Từ Nguyệt Kiều đến thiện phòng, hai người muốn nói chuyện với nhau. Bà giả vờ kêu nha hoàn bên người đi ra ngoài nhìn Thẩm Vân Tri.

Sau khi nha hoàn đi ra ngoài, liền tìm những nha hoàn của các phu nhân khác để nói chuyện phiếm, lan truyền rằng Từ Nguyệt Kiều là người nhất quyết đòi ở lại, mặc dù phu nhân của nàng không muốn ở lại.

"Ừ, vốn dĩ phu nhân nhà ta muốn quay về, nhưng Lý phu nhân không đồng ý, còn nói muốn ở lại một đêm để cầu xin một đứa con."

"Không còn cách nào khác, phu nhân và tiểu thư của ta chỉ có thể ở lại."

Thẩm Vân Tri tình cờ nghe được nha hoàn nói như vậy khi đi ngang qua, nên cũng sắp xếp nhiệm vụ y hệt cho Thái Vân.

Sau một thời gian, tất cả các phu nhân ở thiện phòng đều biết chuyện này.

Liễu Tuyết Tình và Từ Nguyệt Kiều nói chuyện suốt buổi chiều, đến tối bà mới gọi Thẩm Vân Tri đến để cùng nhau ăn cơm chay.

Cuối cùng cũng đến!

Thẩm Vân Tri khóe miệng cong lên.

Nàng sải bước về phía thiện phòng của mẫu thân.

Trong thiện phòng, Từ Nguyệt Kiều và Liễu Tuyết Tình ngồi đối diện nhau, trước mặt là một bàn trà.

Trên bàn trà có mấy món chay, nhìn rất đơn giản.

Trong tay Từ Nguyệt Kiều là một ấm trà.

Ánh mắt của Thẩm Vân Tri dừng lại trên ấm trà một lúc, sau đó mỉm cười đi ngang qua.

[Ấm trà này là ấm trà âm dương. Trà trong ấm chắc chắn có vấn đề.]

[Ta phải nhanh chóng thay đổi tách trà mới được.]