Sau Khi Cả Nhà Đọc Được Tiếng Lòng Của Ta, Nữ Phụ Đã Sát Điên Rồi

Chương 19: Từng Chút Bộc Lộ Tài Năng

Nhưng ngay cả khi nàng trở thành đầu bếp, kỹ năng dùng dao của nàng cũng khó có thể thể đạt đến trình độ này.

Thậm chí có thể nói kém cách xa vạn dặm.

Lúc này sắc mặt Thẩm Mạn Mạn có chút vặn vẹo.

Mọi người khác đều có thể có kỹ năng này, nhưng Thẩm Vân Tri thì không được.

Nàng rõ ràng là một người không học vấn không nghề nghiệp, tại sao lại có thể giỏi hơn chính mình?

Nàng không phục!

Nhưng ở đây không có người quan tâm Thẩm Mạn Mạn nghĩ cái gì, mọi người nguyên bản nghi hoặc đều biến thành cảm thán.

Mấy người Thẩm gia càng khϊếp sợ hơn vì bọn họ đã sống với nhau nhiều năm, mà không hề biết rằng Tri Tri lại có kỹ năng này.

Nhưng bọn họ không nghi ngờ, bởi vì Thẩm Vân Tri luôn thích chạy ra ngoài, có lẽ nàng đã học được kỹ thuật điêu khắc ở bên ngoài.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, bọn họ cảm thấy như cùng chung vinh dự.

Trước đây những người đó luôn cười nhạo Tri Tri, khiến họ cảm thấy rất khó chịu.

Nha đầu ngốc nghếch kia lại không cảm nhận được chút nào, nhất quyết muốn thu hút sự chú ý của Tề Vương.

Bây giờ cuối cùng cũng thức tỉnh.

Trước kia khẳng định là Tề Vương khắc nàng.

Đúng, chính là bị Tề Vương khắc!

Cơn bão về việc điêu khắc nhanh chóng trôi qua, Thẩm Vân Tri trở lại vị trí của mình.

Ngay sau đó, các tiểu thư khác lên thể hiện tài năng của mình.

“Đinh, chúc mừng ký chủ đã thành công thay đổi cốt truyện, nữ chính vận khí -10, ký chủ được khen thưởng 40 tích phân.”

Âm thanh thông báo của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu.

Khóe miệng của Thẩm Vân Tri muốn bay lên trời.

Lần này nàng kiếm được rất nhiều tích phân.

Bởi vì cốt truyện này rất quan trọng, đây không chỉ là cơ hội để Thẩm Mạn Mạn nổi tiếng ở kinh thành, mà còn là thời điểm thu hút nam chính và nam phụ.

Bây giờ thì tất cả đều bị hủy hoại.

Nhìn thấy nhiều thêm 40 tích phân, Thẩm Vân Tri cảm thấy có chút hưng phấn.

Dù sao nàng cũng không dùng điểm để cải thiện thông số của mình nữa, chỉ cần thể lực không yếu là được.

Ánh mắt nàng rơi vào đạo cụ rút thưởng.

"Ký chủ muốn tham gia rút thưởng sao? Nếu như lãng phí tích phân, sẽ không có bồi thường!"

Hệ thống nghiêm túc nhắc nhở.

Rốt cuộc, có khá nhiều ô trong vòng quay rút thưởng là cám ơn đã tham gia.

"Ta muốn rút thưởng!"

Đôi mắt của Thẩm Vân Tri sáng lên.

Bởi vì nàng nhìn thấy những củ khoai tây trong ô giải thưởng!

Trong nguyên tác từng nhắc tới, khu vực phía tây sẽ trải qua đợt hạn hán nghiêm trọng trong ba năm liên tiếp. Người dân đã ăn hết lương thực dự trữ, sau đó họ bắt đầu chạy nạn.

Cuộc sống của họ nước sôi lửa bỏng nhưng quan chức địa phương chỉ muốn làm giàu thêm cho túi tiền của mình, càng làm cho những người dân ở đó càng thêm trầm trọng, bi thảm.

Thậm chí có trường hợp người ta trao đổi con mình rồi ăn thịt.

Sau đó, Thẩm Quân, vốn là Hộ Bộ Thượng Thư, đã bị Tề Vương và Thẩm Mạn Mạn gài bẫy tham gia sự việc này, sau đó liên tiếp bị giáng chức nhiều cấp.

Sau đó ông từng bước đi về phía cái chết.

Nói cách khác, một khi bị Bệ hạ chán ghét vứt bỏ, gia đình họ sẽ gặp nguy hiểm.

Vì vậy, dù là vì thương hại người dân hay lo lắng cho Thẩm gia, nàng đều phải tìm cách lấy được củ khoai tây.

Chỉ cần có khoai tây, nàng có thể lập tức cho người đi gieo trồng rồi sau đó mở rộng từng chút một.

Thẩm Vân Tri đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp trong đầu.

Nhưng hiện giờ không phải lúc rút thưởng. Thẩm Ý Đường ở bên cạnh đã gọi nàng mấy lần.

Ý thức của Thẩm Vân Tri rút khỏi hệ thống, sau đó nhận ra rằng cuộc tranh tài giữa mọi người đã kết thúc.

Kế tiếp là lão phu nhân chọn chủ nhân cho Ngọc Như Ý.

Những tiểu thư khuê các có mặt đều ngồi thẳng dậy, cảm thấy khá hồi hộp.

Có được Ngọc Như Ý chính là có được sự công nhận của mọi người.

Truyền ra ngoài cũng là một chuyện rất có mặt mũi.

Ai không quan tâm đến mặt mũi của mình?

Thẩm Vân Tri cũng thích nó!

Nàng cũng biết rõ Ngọc Như Ý không liên quan gì đến nàng.

Lão phu nhân đầu tiên phát biểu vài câu khách sáo.

Ánh mắt lướt qua các tiểu thư, trong lòng vẫn rất hài lòng.

Ngọc Như Ý cũng không phải dùng để trao cho cháu dâu mà bà yêu thích, mà cho người chiến thắng trong cuộc thi này.

Vì vậy, ánh mắt của bà cuối cùng cũng rơi vào Thẩm Ý Đường bên cạnh Thẩm Vân Tri.

"Thẩm tiểu thư, Ngọc Như Ý này liền tặng cho ngươi."

Bà mỉm cười thân thiện.

Thẩm Ý Đường nghe vậy sửng sốt. Tại sao chuyện này lại rơi xuống đầu nàng?

"Tỷ, tỷ ngơ ngác làm gì? Mau nhận lấy đi!"

Thẩm Vân Tri rất phấn khích.

[ Ha ha ha, Ngọc Như Ý là của chúng ta, hahaha!]

[Tỷ tỷ của ta thật lợi hại, không biết khối ngọc Như Ý này có thể bán được bao nhiêu tiền?]

Thẩm Ý Đường: "......"

Nàng chỉ có thể khéo léo nở một nụ cười, bước đến chỗ lão phu nhân, nhận lấy Ngọc Như Ý và bày tỏ lòng biết ơn.

Cảnh tượng này khiến nhiều người cảm thấy tiếc nuối, nhưng Thẩm Ý Đường thực sự có tài, mọi người không có ý kiến gì về chiến thắng của nàng.

Một cuộc tranh tài đã kết thúc.

Đã đến giờ ăn trưa, mọi người di chuyển vào phòng tiệc.

Thẩm Vân Tri tâm tình rất tốt, bởi vì nguyên bản ngọc Như Ý rơi vào trong tay Thẩm Mạn Mạn.

Nàng liếc nhìn Thẩm Mạn Mạn.

[Nữ chính không hổ là nữ chính, tâm lý phẩm chất thật sự rất tốt.]

[Đã mất mặt xấu hổ như vậy mà còn dám ở lại dự tiệc. Nếu là ta, ta đã sớm xấu hổ bỏ chạy.]

[Bất quá càng là như thế, mới càng không thể đánh giá thấp nàng ta. Loại người này cực kỳ đáng sợ.]

[Làm sao để nói với cha nương, phải cẩn thận với Thẩm Mạn Mạn đây?]

[Chỉ sợ ta có nói, bọn họ cũng sẽ không tin.]

Cẩn thận Thẩm Mạn Mạn? Sự nghi ngờ đồng thời nảy sinh trong lòng bốn người Thẩm gia đại phòng.

Thẩm Mạn Mạn có chuyện gì mà mọi người nên cẩn thận?

Cho dù tính tình của nàng ta có thay đổi một chút thì cũng chưa đến mức phải đề phòng , đúng không?

Tuy nhiên, trong lòng bọn họ vẫn chú ý đến Thẩm Mạn Mạn nhiều hơn, muốn biết tại sao Thẩm Vân Tri lại muốn bọn họ đề phòng Thẩm Mạn Mạn.

Sau bữa tiệc, Thẩm Vân Tri được mời tới sân của lão phu nhân.

Lần đầu tiên, Lão phu nhân cảm thấy Thẩm Vân Tri là một cô nương không tệ, lôi kéo nàng trò chuyện rất nhiều.

Sau đó, bà đưa một miếng ngọc chưa cắt vào tay nàng và nói với nàng yêu cầu của mình.

Bà nhiều lần dặn nàng đừng vội điêu khắc, bà không hề sốt ruột muốn thành phẩm.

Thẩm Vân Tri hiểu đây là biến tướng nói cho nàng rằng nàng phải chạm khắc thật tốt, không được lãng phí viên ngọc tốt của bà.

Nàng cẩn thận cầm ngọc rồi rời đi.

"Lão phu nhân, người nhìn trúng Thẩm Vân Tri sao? Nàng cùng thiếu gia...."

Chính là quăng tám sào cũng đánh không tới!

“Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?”

Lão phu nhân mỉm cười, trừng mắt nhìn Lí ma ma.

"Cô nương này điêu khắc thực sự rất giỏi, ta thực sự muốn nàng ấy giúp ta điêu khắc ngọc bội. Không có quan hệ gì với Doãn Thư?"

"Thì ra là như vậy, là lão nô hiểu lầm."

"Ừm, mặc dù Thẩm Vân Tri không thích hợp, nhưng ta cảm thấy tỷ tỷ của nàng cũng khá tốt."

Lão phu nhân nghĩ tới Thẩm Ý Đường, trong mắt hiện lên một tia đáng tiếc.

“Chỉ tiếc Thẩm gia bối cảnh quá nhỏ, không xứng với thân phận thế tử phi.”

Mặc dù Thẩm Quân có quan chức thân cận với hoàng đế nhưng gia đình ông không nổi bật , tộc nhân lại có nhiều kẻ vô dụng, cơ nghiệp thật sự quá kém.

Chỉ có nhà vợ Liễu thị là rất có danh tiếng.

So sánh xuống, thì thân phận quả thực kém cỏi.

Nếu một ngày hắn bị Bệ hạ chán ghét mà vứt bỏ, vậy cái gì cũng không có.

“Thẩm đại tiểu thư quả thực rất tốt, nhưng lão nô cảm thấy Văn gia tiểu thư cũng khá tốt.”

"Văn Gia? Thật sự rất tốt."