Nghiệp Chướng

Chương 7: Mẹ Ru Con Ngủ

— Này…này, dậy đi mình ơi..!

Bà Hoài khẽ lay người chồng dậy, sau khi trở về nhà. Bước vào bên trong thấy hai bố con vẫn đang ôm nhau ngủ ngon lành. Cũng nghĩ chồng cả ngày hôm nay mệt nên bà Hoài cũng hiểu. Ông Hải mơ màng tỉnh dậy, cái cựa mình của ông cũng khiến cậu con trai thức giấc. Nhìn vợ, hãy còn ngái ngủ ông Hải hỏi :

— Mình về rồi đấy à..? Thế sao rồi, có hỏi han được gì không..?

Bà Hoài ngồi xuống giường, tay chỉnh lại quần áo cho con trai rồi khẽ đáp :

— Tôi cũng hỏi được hai chỗ, nhưng mà xa lắm…Một ông ở mãi trên huyện, từ đây lên huyện cũng phải 30 cây số, chưa kể ngõ ngách, lòng vòng…Còn một ông ở làng Cồn, cũng hơn chục cây nhưng ông thầy này thì nghe bảo không được hay cho lắm. Lại gần đây nên có gì rồi cả làng biết hết. Ở quê tôi cũng có một hai người, hay để mai tôi đi đánh điện về nhà bảo bố mẹ dưới ấy hỏi thăm cho.

Ông Hải gật gù :

— Ừ, cũng được…Mình hỏi thầy u dưới ấy thử xem. Có gì tôi về quê mình tiện thăm hai cụ luôn. Mà lại dễ dàng trong việc đi lại. Mà này, ban nãy tôi ngủ mơ thấy điều gì lạ lắm….Mà chẳng hiểu sao lúc bà gọi dậy lại quên sạch. Nãy giờ cứ ngồi nhớ lại xem là mơ thấy gì mà không tài nào nhớ nổi.

Bà Hoài gặng hỏi chồng :

— Sao mới ngủ dậy mà mơ gì đã quên rồi. Cố nhớ lại xem nào…Vừa mới đây chứ đâu.

Ông Hải nhíu mày, nhăn mặt cố gắng nghĩ lại nhưng điều mà ông nhớ nhất chỉ là hình ảnh ông đi theo sau lưng một người nào đó mặc quần áo như các cụ thời phong kiến, người đó chân đi giày vải, tóc xõa dài, nhưng không phải đàn bà. Nghe chồng nói vậy bà Hoài cũng chẳng luận được ra điều gì, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng hai vợ chồng cũng đành đi thổi cơm tối. Bà Hoài không quên dặn chồng :

— Ông phải cố nhớ xem đã mơ thấy gì, những lúc như thế này là hay được báo mộng lắm đấy.

Ông Hải cằn nhằn :

— Biết rồi, tôi cũng muốn nhớ lắm chứ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có vậy. Mà mơ mộng không nhớ cũng là điều bình thường. Thôi nấu cơm ăn nhanh đi, tôi đói lắm rồi…Mà cái thằng kia hôm nay sao ngủ ngoan thế không biết. Mọi ngày bà đi chợ là tôi ở nhà trông nó mệt lắm đấy.

Từ dưới bếp nhìn lên trên nhà, thấy cậu con trai ngồi giường nghịch mấy thứ đồ chơi bằng gỗ không quấy nấy một câu bà Hoài cũng thấy lạ. Nhưng có lạ thế nào thì cũng không bằng chuyện cái giếng với con gà cúng sáng nay được. Tối đó ăn cơm xong, tầm 8h tối ông Hải mắc màn đi ngủ. Dỗ con ngủ trước, bà Hoài nằm kê đầu vào tay suy nghĩ. Bà cố nhớ, cố lục lại tâm trí xem ngày xưa lúc còn hay sang nhà bà thầy bói có được nghe những chuyện gì liên quan đến việc mà gia đình bà đang gặp phải hay không.? Cậu con trai có lẽ ban ngày ngủ nhiều thành ra buổi tối mắt cứ láo liêng, ru mãi không ngủ. Vừa xoa người, vừa hát ru :

“ Cái Cò….ơ…mày…đi…ăn…ơ…đêm….Đậu…phải….ơ…cành…mềm…ơ….lộn cổ…xuống….ơ…ao…”

— Ngủ đi con, chết chửa….Ai bảo ban ngày mày ngủ cho lắm vào, 8h30 đến nơi rồi mà vẫn còn thức..

“ Ví…dầu….ơ…cầu…ván…đóng…ơ…đinh…Cầu…tre lắt lẻo…ơ gập ghềnh…khó…đi…Ả…à ơi…..Ả…à…ơi….Con…ơi…con…ngủ..cho…ngoan…để…mẹ…đi…cấy…ơ đi cầy…đồng ơ…xa…Ả…à…ơi…”

Bình thường ban ngày thằng bé thức nên tối đến rất dễ ngủ, hôm nay phải hát bao nhiêu lâu cuối cùng nó mới chịu ngủ. Ánh đèn dầu hiu hắt, tiếng kim đồng hồ vang lên tích tắc nhưng âm thanh rõ mồn một, bởi buổi tối ở làng quê ngày ấy vô cùng yên ắng. Cảnh vật yên tĩnh đến nỗi, vào lúc 11-12h đêm, lỡ như có ai ngoài đường đi đâu về muộn thì còn nghe thấy cả tiếng bánh xe đạp quay vòng. Giờ này cũng đã là 9h tối, ngôi nhà cũ chia làm 2 gian, gian ngoài là bàn thờ, cũng coi như là gian tiếp khách, có đặt một bộ bàn ghế đã cũ từ đời ông nội để lại. Gian trong là một buồng nhỏ kê một cái giường ngủ cho hai vợ chồng cùng đứa con. Phía cuối giường cách tầm 1 mét là cánh cửa nách đi ra phía sân sau nơi vườn cây, giếng nước.

Viết thế này thôi chứ thực tình tôi vẫn chưa mường tượng được cái giếng trong câu chuyện của anh Huấn nó nằm ở vị trí nào nơi sân sau. Mấy chục năm trôi qua, mọi thứ thay đổi….Nhiều khi nghe chuyện tôi cũng tò mò muốn anh Huấn chỉ chỗ cái giếng cho mình thì anh Huấn chỉ xua tay nói :

— Giếng bị lấp rồi, mà mày tò mò làm gì…Kể thì nghe vậy thôi, mà anh bảo..Chuyện anh kể cho mày, mày đừng có nói với mẹ anh hay hỏi gì cả. Biết vậy thôi, mà có kể ra chỉ làm người ta thêm sợ. Mày thấy đấy, lâu nay có ai dám bén mảng sang nhà anh đâu.

Mỗi lần uống rượu, có chút men anh Huấn mới nói. Còn không như bình thường anh cũng chỉ kể qua loa. Nhưng chắc chắn cái giếng vẫn nằm đâu đó trong khoảng sân rộng phía sau ngôi nhà bà Hoài.

Ru con ngủ xong, vì nằm bên trong nên bà Hoài sợ đi ra khỏi giường tắt đèn dầu con sẽ lại tỉnh giấc, bà lay người chồng, bởi vì mọi ngày tầm này ông Hải vẫn thức :

— Này, mình ơi….mình đi ra tắt cho tôi cái đèn dầu….Con nó ngủ rồi, mình…mình ơi.

Lay mấy lần nhưng ông Hải vẫn nằm im không thấy đả động gì cả, khẽ du người chồng :

— Anh Hải ơi…anh Hải…dậy…tắt cho em cái đèn…dầu.

Thế nhưng ông Hải vẫn không hề tỉnh, ông Hải nằm im như một xác chết. Sờ vào bàn tay chồng thấy đã lạnh toát từ bao giờ, ánh đèn dầu thì lập lòe trong gian buồng nhỏ. Bà Hoài run rẩy nhổm người dậy, vòng một tay qua người chồng bà lật ngửa chồng ra. Bà thét lên kinh hãi khi mà người ông Hải đã cứng đơ như một khúc gỗ, gương mặt đã trắng nhợt, miệng há hốc, đôi mắt trợn lên toàn lòng trắng.

— Á…..á…….á…Cứu tôi….với….

Bà Hoài mở tròn mắt tỉnh dậy, thì ra chỉ là mơ. Hiện tại lúc này, cậu con trai đã nằm bên cạnh chúi đầu vào nách mẹ ngủ say sưa. Tim vẫn còn đập nhanh, bàn tay như vừa chạm vào lưng chồng. Bà Hoài từ từ quay đầu sang bên phía chồng nhìn thật châm, thật chậm…Ông Hải vẫn nằm đó, quay lưng về phía vợ. Bà Hoài nuốt nước bọt, toàn thân toát mồ hôi lạnh bởi khung cảnh lúc này giống y hệt như trong giấc mơ ban nãy. Sẽ thế nào nếu như bây giờ bà Hoài gọi mà chồng không trả lời…?

— Này…này…mình…mình…ơi.

Không thấy ông Hải thưa, bà Hoài nhắm mắt, lấy hết can đảm để tự trấn an bản thân rằng vừa nãy chỉ là mơ thôi. Khẽ đưa tay lên sờ vào người ông Hải, vẫn còn ấm chứ không lạnh ngắt như trong giấc mơ. Nhẹ nhàng rướn mình lên im lặng nghe ngóng, ơn trời ông Hải đang khẽ ngáy nhẹ, miệng vẫn phát ra hơi thở đều đặn.

Có lẽ đèn sắp hết dầu nên ánh lửa cũng ngày một nhỏ đi, tận dụng nốt chút ánh áng còn lại trong gian buồng, bà Hoài hướng mắt lên nhìn đồng hồ. Vừa đúng 12h đêm.

Ngọn lửa nơi cây đèn dầu vụt tắt, màn đêm bao phủ bên ngoài, bên trong không gian cũng tối om như mực. Trên chiếc giường bà người lúc này chỉ còn mỗi mình bà Hoài là người thức. Cơn ác mộng ban nãy khiến cho bà không thể chợp mắt để ngủ lại được.

“ Tích…tắc…tích…tắc…”

Tiếng kim giây của chiếc đồng hồ cũ dường như mỗi lúc một vang hơn, màn đêm, bóng tối, sự im lặng khiến cho những tiếng động xảy ra trở nên rõ rệt hơn một cách đáng sợ. Ngay cả tiếng lá cây xào xạc bên ngoài vườn bà Hoài cũng nghe thấy, tiếng u u…của những cơn gió lạc đường thổi vào cửa hầm như những tiếng hú của con người bà Hoàii cũng cảm nhận thấy. mọi thứ có lẽ vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày, nhưng sao hôm nay lại khiến bà Hoài lo lắng, run rẩy đến như vậy.

Càng nằm, càng lặng im thì những tiếng động lại mỗi lúc một gần hơn. Trong bóng tối bắt đầu phát ra những tiếng lịch kịch giống như ai đó đang đi lại. Sợ đến nín cả thở bà Hoài nằm im không dám nhúc nhích, bởi biết đâu nếu bà mà cử động thứ gì đó trong màn đêm sẽ xuất hiện ngay trước mặt bà. Tiếng động trong gian phòng không còn, nhưng gió bên ngoài bắt đầu thổi mạnh hơn. Những tán cây cũng xào xạc mỗi lúc một lớn hơn. Nhưng chưa kinh dị bằng hòa trong tiếng gió ù ù đó có lẫn những âm thanh như ai đó đang ngồi bên ngoài vườn hát :

“ Ầu…ơ…ví..dầu…cầu…ván….À…ơi….à…ời…”

“ Con…ơi….con…ngủ….cho…ngoan…À…ơi….à…ời…”

Tiếng hát vọng đến từ phía sân sau nơi mấy cây ăn quả. Cành lá rung rinh, gió thổi đập vào bức vách, tiếng hát ru con ấy vẫn văng vẳng mỗi lúc một gần..Bà Hoài sợ quá túm chặt lấy tay chồng, tay kia bà ôm lấy con cứ như nếu bà mà buông tay ra con bà sẽ biến mất.

Mãi đến lúc này ông Hải mới trở mình quay sang phía vợ, có lẽ bà Hoài bấu chặt quá khiến ông Hải thấy hơi đau :

— Ưm…ưm…này…thả…thả…cái tay…ra….Đau…tôi..

Nắm tay vợ định gỡ ra thì ông Hải thấy bàn tay bà Hoài đang run lên bần bật, mồ hôi chảy ra ướt cả tay. Vội vàng sờ người vợ, ông Hải giật mình khi toàn thân bà Hoài đang giật lên từng cơn, mồ hôi ướt sũng áo. Ngồi bật dậy ông Hải ghé sát vào người vợ hỏi nhỏ :

— Mình…mình…ơi….làm sao đấy…Cảm hay phải gió….mà người toát mồ hôi lạnh thế.

Bà Hoài ngước lên nhìn chồng, mắt đã quen với bóng tối, bà Hoài bám chặt lấy tay chồng giật xuống, miệng lắp bắp :

— Đừng…..nói…gì….cả….Có…người….đang…ở…đây…đấy.

Nghe cái giọng thều thào, run rẩy của vợ ông Hải lập tức nằm xuống, bà Hoài cũng đã chuyển cậu con trai vào giữa hai vợ chồng. Ông Hải từ từ nằm xuống rồi quàng tay qua người con trai ôm lấy vợ. Tất cả lặng im, bà Hoài vẫn không ngừng run khi mà tiếng hát ru con ở bên ngoài sân vẫn đang vang lên từng câu, từng chữ. Còn ở trong nhà, dù cho cửa đóng kín nhưng gió ở đâu vẫn khẽ thổi qua làm cái màn thi thoảng lại lay động..

“ À ơi….à…ời….cái…cò…mày…đi…ăn…đếm…Ả à ơi…ả à…ời..”

Ông Hải cũng bắt đầu hiểu vì sao vợ mình lại run đến như vậy, ôm chặt lấy vợ ông nói như người đứt hơi :

— Ai…ai….đang….hát…vậy…mình…ơi…

Bà Hoài giật thót mình, bà không dám nói mà bám chặt lấy chồng bởi vì bà vừa nhìn thấy phía sau lưng chồng bà, chỗ bức tường góc cuối buồng nơi có cái đòn nhỏ mà hai vợ chồng hay ngồi lúc ăn cơm. Một cái bóng trắng rõ mồn một đang ngồi đó hướng về phía giường ngủ của ba người. Hai tay cái bóng khom khom trước bụng như kiểu bế con, tiếng hát ru lúc này không phải bên ngoài nữa mà là từ trong nhà vang lên :

“ Ngủ…đi…con…mẹ…yêu…mẹ thương….À ơi….à ời…..Hi hi Hi…”