Bạch Nặc Tư nhìn con rắn đen, thần sắc rối rắm vài giây.
Mỗi một ấu tể đều không giống nhau, bọn chúng không được lựa chọn hình dáng của chính mình khi sinh ra. Cậu làm thầy không thể đối với rắn nhỏ mà có thành kiến!
Tóm lại, may mắn đối phương chỉ là thú nhân ấu tể, có thể xem như con người, cũng không đơn thuần là một con rắn, đem rắn trở thành một bé con, cậu cảm thấy mình cũng có thể tiếp thu.
Dù sao bảo mẫu với ấu tể ở nơi này đều là một đối một, cậu hiện tại đã có hắc báo nhỏ, mà rắn bảo bảo chắc chắn không cần cậu chăm sóc.
Bạch Nặc Tư suy nghĩ trong lòng rất nhiều, hiện tại đã là nửa đêm, để bé rắn nhỏ ở ngoài bò qua bò lại, cái này không được nha!
Bạch Nặc Tư không thể mặc kệ được, cậu cổ vũ mình dũng cảm lên, rồi đi lên trước định ôm rắn nhỏ, ôn nhu nói chuyện: “Bảo bối nhỏ ~ ~ đã trễ thế này tại sao lại ở ngoài một mình? Bảo mẫu nhóc ở đâu?”
Rắn đen nhỏ nhìn chằm chằm Bạch Nặc Tư, hai đồng tử kim sắc chớp chớp vài cái, sau đó nghiêng đầu, đem thẻ để trên cửa sổ rồi bò vào nhà.
Bạch Nặc Tư: “....”
Tuy rằng cậu không thể mặc kệ nhưng cũng không tính mời rắn bảo bảo vào nhà....
Ban đêm ở với một con rắn, cậu sợ mình không ngủ được...
Bạch Nặc Tư bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm cái thẻ kim sắc lên, bên trên có khắc một chữ [S], nhưng lại không có tên.
Chắc là không giống hắc báo nhỏ...
Bạch Nặc Tư nhíu mày, cậu cầm thẻ bài rồi lại nhìn qua cái con rắn nhỏ đang rất tự nhiên nằm trên sô pha.
Rắn đen đã tuần tra xong toàn bộ nhà trẻ Hoa Hồng, hiện tại nó muốn ngủ.
Chủ nhân của nó cũng không nghĩ đến chuyện bắt nó trở về đâu.
Rắn nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Bạch Nặc Tư.
Có lẽ bởi vì bị ảnh hưởng tư duy của chủ thể nhân loại, rắn đen cũng cảm thấy thiếu niên mắt đen tóc đen trước mặt vô cùng đáng yêu, vô cùng xinh đẹp nha.
Rắn đen nhỏ tùy ý hành động, bên người không có bị chủ nhân quản, vì thế nó nhìn Bạch Nặc Tư trong chốc lát rồi lập tức trườn xuống sô pha, hướng đến chân của cậu mà bò lên.
Bạch Nặc Tư không kịp phòng ngừa ở phía dưới, trong nháy mắt cả người cứng đờ, không nhúc nhích, cậu khẩn trương đến mức tim đập nhanh, không kịp thở: “Nhóc, nhóc muốn làm cái gì? Nhóc đừng có đi lên...”
Rắn nhỏ mặc kệ cậu đang nói gì, trên người của Tiểu Bạch lão sư có mùi hương rất thơm, âm thanh cũng mềm mại, rất êm tai, rắn nhỏ thật sự rất thích cậu. Nó học cái hành vi của hắc báo nhỏ, hướng tới trong lòng cậu dựa một chút, dùng cái đuôi quấn quanh eo, cao hứng cọ tới cọ lui.