Trở Thành Thầy Giáo Của Nhóm Tinh Thần Thể Cấp S

Chương 8

Hàn Bạch Dật cũng nghĩ biểu hiện của mình ngu ngốc giống như giống cái, nhưng đối phương tuyệt nhiên lại gọi mình là bảo bối nhỏ, còn khen mình giỏi quá!!!

Hàn Bạch Dật trợn mắt há hốc mồm, đại não như ngừng hoạt động, mười tám năm qua Hàn Bạch Dật chưa bao giờ gặp một thầy giáo hiền dịu như vậy, giọng nói lại ôn nhu, làm Hàn Bạch Dật cảm thấy xa lạ. Thậm chí, ngay cả khi còn là trẻ con, Hàn Bạch Dật cũng chưa từng trải nghiệm sự quan tâm ấm áp như thế.

Trong chốc lát, Hàn Bạch Dật ngây dại, quên mất cả mục đích ban đầu của việc cộng cảm.

Bạch Nặc Tư nhẹ nhàng xoa đầu bé báo nhỏ, trấn an nó bằng bàn tay dịu dàng. Một tay cậu đặt ở vùng bụng xẹp lép của bé, nhẹ nhàng kiểm tra phần lưng để đảm bảo không có vết thương nào bị che giấu bởi bộ lông dày. Quan sát kỹ một chút, cậu nhận ra bé con không bị thương nặng, nhưng bộ lông lại quá bẩn và ướt nhẹp.

Vì để bé con không cảm thấy căng thẳng thì cậu vừa kiểm tra vừa trò chuyện: “Bảo bối, năm nay nhóc mới vài tháng tuổi thôi sao?”

Báo nhỏ không đáp, chỉ mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Bạch Nặc Tư, vẻ mặt ngốc ngốc làm người ta không khỏi thấy đáng yêu.Bạch Nặc Tư cho rằng có lẽ bé con còn quá nhỏ và vẫn sợ người lạ, nên không ép buộc nó phải trả lời. Cậu thầm nghĩ, nếu trò chuyện nhiều hơn, có lẽ bé con sẽ sớm mở miệng tập nói.

Hàn Bạch Dật cảm nhận được sự ảnh hưởng của tinh thần thể ấu tể lên ý thức của mình, khiến mình trở nên ít chín chắn hơn bình thường. Nhưng dù vậy, cảm giác được thầy giáo Tiểu Bạch chăm sóc cẩn thận như thế này khiến Hàn Bạch Dật không khỏi ngượng ngùng..

Từ nhỏ cho đến lớn đúng thật là chưa có ai đối xử dịu dàng với Hàn Bạch. Điều này làm Hàn Bạch Dật vừa xấu hổ vừa có chút ấm áp trong lòng..

Bạch Nặc Tư mỉm cười xoa xoa đầu của báo nhỏ: “Bảo bối ngoan quá, ở bên ngoài đã tự bảo vệ mình rất giỏi. Trên người không bị thương, nhưng nhóc lại quá bẩn, lông còn ướt thế này rất dễ bị cảm mạo. Nếu bị cảm, phải uống thuốc, mà uống thuốc thì phiền lắm nha.”

Khi nói chuyện, giọng cậu vô thức cao hơn một chút, trở thành âm điệu quen thuộc của một thầy giáo nhà trẻ. Điều này đã trở thành thói quen mà Bạch Nặc Tư không thể thay đổi.

Cậu cẩn thận dùng tấm thảm lông bọc lấy bé báo nhỏ rồi đi vào phòng tắm. Nhìn thấy bồn tắm quá lớn, không thích hợp cho một bé con, cậu đặt một cái chậu nhỏ trong bồn, sau đó nhẹ nhàng đặt bé con vào.

Sau khi chỉnh nhiệt độ nước ấm vừa phải, Bạch Nặc Tư ngồi xổm bên cạnh, mỉm cười nói:

“Giờ thầy sẽ tắm cho bé nha.”

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, cậu vui vẻ vỗ tay một cái, bước tới ngăn kéo trong phòng tắm và lấy ra hai món đồ chơi: một chú rùa biển màu xanh lục và một con vịt nhỏ màu vàng.