“Ngươi vào đây bằng cách nào? Ta không thích bị người khác quấy rầy khi bế quan, ngươi không biết sao?” Thương Yên Phù tức giận, hất đổ những chiếc bánh, những món điểm tâm xinh xắn lăn lộn thành một đống.
Một chiếc bánh hình hoa anh đào màu hồng lăn đến bên chân Kỳ Chỉ rồi dừng lại.
Kỳ Chỉ cúi xuống định nhặt lên, nhưng đã bị Thương Yên Phù một tay đẩy sang bên.
Thương Yên Phù tức giận nhìn nàng: “Ngươi không có chí tiến thủ thì cũng thôi, nhưng ta nhất định phải vượt qua tầng thứ chín, bây giờ lập tức cút đi!”
Vốn, pháp lực của Kỳ Chỉ đã rất thấp, bị Thương Yên Phù dọa thì lòng đau như bị kim châm.
Kỳ Chỉ không dám nhìn thẳng Thương Yên Phù, vì nàng thật sự không dám đối diện với ánh mắt của người kia.
Loại ánh mắt đó, nàng đã thấy quá nhiều lần, từ người khác, từ người thân, từ Thương Yên Phù.
Khinh bỉ, chế giễu, chán ghét.
Kỳ Chỉ không muốn nhìn thấy nữa...
“Yên Phù.” Kỳ Chỉ nhìn chiếc bánh mà cô đã làm đổ trên đất, nhẹ giọng hỏi: “Có phải chỉ khi nào vượt qua được tầng thứ chín, thì ngươi mới cảm thấy vui vẻ đúng không?”
Thương Yên Phù không hiểu tại sao Kỳ Chỉ lại nói như vậy, nhưng nàng ta chỉ do dự một chút rồi không kiên nhẫn nói: “Đúng vậy, mục tiêu hiện tại của ta chính là vượt qua tầng thứ chín, những thứ còn lại thì ta không muốn để tâm.”
Kỳ Chỉ gật đầu, khổ sở cười nói: “Ta biết rồi, hôm nay… Là ta đã vượt quá giới hạn, ta chỉ muốn gặp ngươi.”
Thương Yên Phù không nói gì, chỉ im lặng nhìn Kỳ Chỉ, nàng ta cũng tự cảm thấy câu nói vừa rồi của mình có hơi nặng lời.
Nhưng Kỳ Chỉ nhanh chóng nở một nụ cười, nàng nói với Thương Yên Phù: “Ngươi nhất định có thể vượt qua tầng thứ chín, ta… Ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa.”
Nhìn Kỳ Chỉ rời đi, Thương Yên Phù không biết tại sao lòng mình lại cảm thấy như khuyết đi một thứ gì đó, nhưng đầu óc của nàng ta hiện giờ lại chỉ toàn suy nghĩ về việc làm thế nào để vượt qua tầng chín, hoàn toàn không chú ý đến cảm giác đó.
Tối hôm đó, Thương Yên Phù đã vượt qua được tầng thứ chín của công pháp mà suốt một năm không thể vượt qua, cuối cùng cũng thành công ra ngoài.
Nghe xong chuyện này, Kỳ Chỉ nhíu mày.
Vài câu nói nhẹ nhàng của Thương Yên Phù khiến nỗi lo lắng trong lòng Kỳ Chỉ càng lúc càng lớn, nàng vội vàng hỏi: “Ngày ngươi vượt qua tầng thứ chín là khi nào?”
Thương Yên Phù nhìn nàng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cách đây nửa tháng, ngày 27 tháng trước, sao vậy?”
Trái tim Kỳ Chỉ ngày càng nặng trĩu, bởi vì ngày đó chính là ngày nàng chiếm lấy cơ thể này, cũng là ngày mà nguyên thân Kỳ Chỉ sử dụng cấm thuật, linh hồn tan biến.
Sao lại thế…?
Kỳ Chỉ thật sự không dám tin, tại sao lại có người sẵn sàng thi triển cấm thuật, giúp người khác vượt qua công pháp, sao ngu vậy?
Nàng nhìn Thương Yên Phù, vô thức lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với nàng ta.
Thương Yên Phù nhìn nàng một cách khó hiểu, nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng lại nổi lên, nàng ta nhíu mày nhìn Kỳ Chỉ, hỏi: “Sao vậy? Tại sao… Lại nhìn ta như vậy?”
Kỳ Chỉ không nói gì, nàng thực sự không biết phải giải thích như thế nào với Thương Yên Phù.
Người mà ngươi biết, Kỳ Chỉ kia đã chết, để giúp ngươi vượt qua công pháp, bây giờ Kỳ Chỉ trước mắt ngươi là một người xa lạ đã chết mười năm.
Không thể nói ra…
“Ngươi đi đi.”
Kỳ Chỉ không nhìn Thương Yên Phù, chỉ đứng bên cửa, nghiêng người nói: “Hôm nay ta không muốn gặp ngươi.”
Thương Yên Phù đứng dậy, tiến lại gần Kỳ Chỉ, định nắm tay nàng, nhưng lại bị tránh đi.
“Vì sao lại tránh ta?” Thương Yên Phù im lặng nhìn nàng: “Hôm đó... Tâm trạng ta có chút không tốt, đã nói rất nhiều lời không hay, ta không có coi thường ngươi, Kỳ Chỉ… Ngươi có thể chấp nhận lời xin lỗi của ta không?”