Chương 23
Tuy là cảnh mộng, nhưng Raymond vẫn cảm thấy khó tin.Y lúc này đang ngồi trên thuyền mặt trời Ai Cập cổ từng thấy trên tài liệu viện bảo tàng, lênh đênh trên sông Nile. Ác mộng dây dưa trước đó sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, y thậm chí có thể rõ ràng cảm thấy hơi nước sông Nile và làn gió mát mẻ dập tắt cái nóng cho mình, làm y cảm thấy khó tin nhất chính là, bọn quái vật từng truy đuổi y trong mộng lúc này đang ở trên bờ sông xa xa nhìn y, gào thét gầm rống, đánh đấm, dường như có một tầng ngăn cách vô hình cách ly y và chúng.
Raymond nhìn đám quái vật bề ngoài thoạt nhìn giống như trong thần thoại Ai Cập, nội tâm rất sợ hãi, theo bản năng muốn tỉnh lại từ trong mộng, nhưng suy nghĩ cùng thân thể lại hoàn toàn không thể khống chế, chỉ có thể tiếp tục lênh đênh theo sóng nước sông Nile.
“ Ray.” Phía sau đột ngột truyền đến giọng nói quen thuộc làm Raymond quay đầu, trong mộng không thấy rõ diện mạo đối phương, nhưng y lại rất chắc chắn đọc ra một cái tên.
“ Chesil?”
Gương mặt chàng trai dần trở nên rõ ràng sau khi y đọc cái tên này. Không băng vải, không vết thương, y như lúc Raymond lần đầu tiên thấy hắn, thanh niên dáng người vô cùng đẹp, chỉ mặc một cái khố váy, nhưng bất đồng chính là trên cổ cùng cánh tay hắn có mang vật trang sức hoàng kim tinh mỹ, quanh mắt còn vẽ viền mắt xanh lục của chim khổng tước xinh đẹp.
Hợp đến bất ngờ. Raymond bật cười, nếu không biết là Chesil, y chắc chắn sẽ tưởng là Pharaoh Ai Cập nhảy ra từ tranh tường.
“ Tại sao không tỉnh lại?”
“ Tôi cũng muốn, nhưng… Gì?” Raymond quay mạnh đầu, y lại có thể hiểu lời của Chesil! Kinh ngạc qua đi, ý thức được đây chỉ là một giấc mộng, Raymond không mất quá lâu liền khôi phục bình tĩnh. Trong mộng chuyện gì cũng có thể xảy ra, không phải thế sao?
“ Sao thế?” Chàng trai lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hắn cúi thân ngồi bên cạnh Raymond, nhìn y, lộ ra nụ cười. “Tôi vẫn muốn cùng em nói chuyện giống như vậy, thần thỏa mãn nguyện vọng của tôi.”
Raymond nhìn Chesil, nhịn không được nghĩ thầm giấc mộng này không khỏi quá mức chân thật. “Tôi cũng vậy!” Nếu lúc này lại có một chai rượu Rum, như thế càng hoàn mỹ hơn. Raymond có chút căng thẳng chà xát bàn tay, y nên nói gì đây? Hỏi lai lịch Chesil, hỏi hắn chuyện bộ tộc sống sót cổ xưa? Nhưng y không biết Chesil trong mộng có thể cho mình đáp án hay không.
Lúc này, tay trái Raymond bị nâng lên, y thấy Chesil mang một cái nhẫn vàng lên ngón áp út mình, y kinh ngạc mở lớn miệng, không hiểu tại sao lại mơ thấy một người đàn ông mang nhẫn cưới cho mình.
“ Đây, đây cũng không thể đeo bậy!” Lúc Raymond muốn tháo nhẫn ra, lại bị Chesil vẻ mặt nghiêm túc ngăn cản.
“ Đây là bùa hộ mệnh.” Đáp án của Chesil làm Raymond giật mình, đối phương hình như không nói giỡn.
“….. Vậy tại sao lại là ngón tay này?” Y cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đính hôn với Charlotte mang trên ngón giữa, tim đột ngột quặn đau. Chesil mở lòng bàn tay y ra như giải đáp, chỉ vào mỗi ngón tay nói với y ý nghĩa đại diện.
“ Ngón tay này đại diện cho tim, bùa được Amon chúc phúc sẽ bảo vệ trái tim em cách xa tà ác.” Ánh mắt Chesil chuyển về phía đám quái vật rục rịch bên bờ sông, kiên định nói.
“Hahh….” Raymond đột ngột cười nhẹ, hóa ra cái nhẫn này cũng không phải mang hàm nghĩa y biết, bất kể nói như thế nào, giấc mộng này đã vượt quá nhận thức của y, hoặc nói đây thật ra là một giấc mộng rối loạn.
Raymond ngưng cười, chăm chú vào viên đá xanh lục mỹ lệ lóng lánh nạm trên chiếc nhẫn sáng bóng, bọc quanh viên đá chính là ký tự thần bí đến từ quốc gia cổ xưa, Raymond quả thật cảm thấy nôn nóng cùng sợ hãi trong lòng đã biến mất, trở nên bình lặng trước nay chưa từng có.
“…… Chesil, anh không cần tốt với tôi như vậy.” Raymond xoay nhẫn, nghĩ thầm dù sao cũng là mộng, dù nói thật với đối phương, cũng không phải là vô nghĩa hay sao? “ Tôi chỉ muốn lợi dụng anh, trong đầu tôi toàn bộ là bộ lạc anh có phải có kho báu ẩn giấu mấy ngàn năm không. Đúng rồi, còn quần áo của anh, phương pháp đan cổ xưa kia chắc chắn có thể mang đến danh lợi cho tôi!” Raymond cúi đầu xuống, có chút bức rức, tại sao thổ lộ trong mộng cũng sẽ làm y thống khổ như vậy? Y nặng nề thở ra một hơi, nghĩ thầm không biết chàng trai hư cấu này sẽ phản ứng thế nào.
“….. Lúc tôi bỡ ngỡ nhất, là em trấn an tôi.”
Giọng nam trầm thấp bên vành tai làm Raymond kéo môi cười gượng, nếu đối phương chỉ là vọng tưởng của mình, đáp án kia có phải nói rõ y thật ra rất tự kỷ hay không?
“ Cho nên tôi mong muốn được ở cạnh em.”
Raymond ôm đầu, cười lên, y quả nhiên rất tự kỷ? Nghe nói như thế lại cảm thấy vui vẻ, thậm chí mũi có chút chua xót! Chết tiệt…. Cảm thấy sau lưng được phủi nhẹ như dỗ dành, mặt khó chịu bại lộ trước mặt người khác, Raymond đột ngột phẫn nộ, y hất tay đẩy đối phương ra, cau mày rống to.
“ Chết tiệt, tôi nói cho anh hay! Chờ tôi từ trên giường bệnh bò dậy chính là lúc tôi phải rời khỏi ! À à! Tôi rốt cuộc phải rời khỏi cái nơi quỷ quái đầy cát bay sâu bọ ghê tởm chết tiệt còn thêm đồ ăn béo ngậy này! Tôi cũng đã chán phải dạy anh như dạy con nít!” Nói xong lời trái lòng, Raymond thở hồng hộc đứng lên, thuyền mặt trời kịch liệt lay động do động tác y, mà trước mắt không biết khi nào đã xuất hiện kim tự tháp to lớn cùng nhân sư ở Cairo.
Nhìn cảnh tượng hút hồn người trước mắt, Raymond đột ngột sửng sốt, y thật sự muốn rời khỏi sao? Không muốn thừa nhận, nhưng Hawass nói đúng, tiền chỉ cần đủ sống là được, danh với y cũng không phải quan trọng như vậy, y chỉ muốn ở lại quốc gia này, muốn tìm hiểu quốc gia bị cát vàng vùi lấp này, máu trong thân thể y đang thúc giục y tìm kiếm kho báu thất lạc, trong nháy mắt này, Raymond thông suốt, y bất đắc dĩ gục đầu xuống, tại sao chỉ có trong mộng y mới có thể thành thật mà đối diện với cái mình muốn?
“ Chesil!” Raymond quay đầu, nhưng trên thuyền mặt trời đã không còn bóng dáng chàng trai. Raymond nhìn nhẫn trên ngón tay, lâm vào tự trách trước nay chưa từng có. Lời y nói cũng không phải sự thật, chẳng những không chán ghét, y thậm chí rất hưởng thụ cảm giác Chesil ỷ lại mình! Thân thể nhẹ lay động theo thuyền nhỏ, Raymond nhìn cảnh sắc quá mức chân thật cuối cảnh mộng, không có việc gì chứ? Y suy nghĩ quá nhiều, đây chỉ là giấc mộng, chỉ là giấc mộng thôi…
Mặt trời sáng sớm chiếu sáng mặt đất sắc vàng, Penn vẻ mặt thoải mái dường như không có gì bất đồng với mọi ngày lái xe tới trước phòng khám. Lúc xuống xe, dùng sức đóng cửa, y mới phát hiện Chesil hình như có chút bất thường.
[ Chesil? Thân thể khó chịu?] Penn có chút lo lắng mở cửa xe cho hắn, nghĩ thầm vì tối hôm qua hút máu không chút tiết chế, sáng nay y đã làm bữa sáng bổ máu cho Chesil, nhưng hình như không có tác dụng?
[ Không, không có gì!] Chesil hồi hồn về, ôm đồ ăn đem cho Raymond trong ngực, xuống xe, nhưng ngữ khí và vẻ mặt cũng không phải không có gì! Penn nhún vai, nghĩ thầm bữa trưa tiếp tục làm đồ bổ máu cho hắn.
Hai người vào phòng bệnh, phát hiện Raymond sớm đã tỉnh dậy, mà bên giường y đang ngồi một ông lão tóc trắng xoá, Penn thấy ánh mắt đánh giá của ông lão, lộ ra nụ cười biểu trưng, sau đó tiến lên phía trước vươn tay chào hỏi.
“ Anh… Có phải tham gia hội nghị hiệp định quyền sở hữu cổ vật di chỉ thành Amana?” Làm như không thấy bàn tay Penn vươn tới, Hawass vẻ mặt nghiêm túc dùng giọng nói tức giận chất vấn.
“Đúng là có chuyện như vậy.” Penn quan sát thái độ ông lão, khẽ gật đầu. Y đột ngột nhớ ra sau khi kết thúc lần hội nghị đó, y hình như có gặp thoáng qua ông lão nổi giận đùng đùng này, còn nghe được lão lớn tiếng mắng bọn họ là kẻ cướp. Trong lòng Penn âm thầm tặc lưỡi, hình như gặp phải đối tượng khó giải quyết.
“ Raymond, cậu sao lại biết người này? Việc kia ta còn có thể cân nhắc được nữa sao.”
“ Hawass! Xin đợi một chút!” Nghe Hawass nói, Raymond lộ ra sắc mặt lo lắng muốn ngăn cản, nhưng ông lão đứng lên dường như đã hạ quyết tâm. Raymond quay đầu nhìn Penn, ánh mắt như hận không thể cắn Penn một cái! Penn nhìn thanh niên bộ dạng hận mình tận xương lại không biết làm sao, nghĩ thầm hình như mình xuất hiện đã phá hủy cái gì đó? Y tiến lên một bước chắn đường Hawass, sau đó lộ ra nụ cười rực rỡ.