Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 13

Chương 13
“ Chesil!”

Raymond kéo thân thể mệt mỏi tìm kiếm bóng dáng Chesil, đối với lần thứ hai Chesil rời nhà trốn đi, y không nhìn ra chút manh mối, chỉ biết biểu tình vội vàng mà hưng phấn của Chesil khi tông cửa xông ra, thật giống như… Thấy được người quen?

Nếu Chesil thật sự gặp được người quen, vậy hắn có thể liền đi như vậy không về… Ý nghĩ này làm Raymond nhịn không được luống cuống lên, không để ý không khí oi bức quá mức, tiếp tục tiêu hao thể lực không còn thừa lại bao nhiêu, dùng cổ họng đã khô rát tiếp tục gọi to tên Chesil.

Lúc này, từ hẻm nhỏ hiện ra hai người, Raymond tập trung nhìn vào, người mà người đàn ông xa lạ kia đỡ không phải chính là Chesil sao?

“ Chesil!” Trái tim thấp thỏm của Raymond lập tức rơi xuống, y tiến lên, sau khi phát hiện Chesil hôn mê, vẻ mặt khó hiểu quan sát toàn diện người đàn ông cười cười nhìn chăm chăm y.

“ Cậu biết cậu ta sao?” Người đàn ông mở miệng hỏi.

Raymond ừ một tiếng khẳng định, sau đó chuyển Chesil dựa vào vai mình, lại xem xét người kia, bộ dạng Raymond giống như đứa trẻ sợ đồ chơi của mình bị cướp đi. Người đàn ông tóc đen này thoạt nhìn anh tuấn, trong khí chất lịch sự lại mơ hồ có quyết đoán, người nam kia phì cười một tiếng, sau đó hữu nghị vươn tay về phía Raymond, nhưng nụ cười mỉm đó lại làm Raymond cảm thấy rất khó chịu.

“ Tôi là Penn Curwen. Cậu ta là bạn của cậu sao? Tôi thấy cậu ấy ngất xỉu trong hẻm nhỏ!”

“ Raymond MacDonald, cám ơn anh, xin cáo từ!” Raymond lễ độ vươn tay, lòng bàn tay quá mức lạnh lẽo so với không khí oi bức làm y rùng mình một cái. Y cuống quít buông tay đỡ Chesil xoay người, nhưng lại bị Penn gọi lại.

“ Cậu ta gọi là Chesil? Tôi vừa nghe cậu kêu như vậy.”

Câu hỏi đường đột này làm Raymond khó hiểu, có lẽ người kia muốn sau khi Chesil tỉnh lại đặc biệt cảm ơn mình? Nhưng… Đây không cần thiết mà? Trực giác nói với y, kẻ trước mặt rất nguy hiểm.

“ Cám ơn sự giúp đỡ của anh, cám ơn. Tạm biệt!”

Raymond lại bày tỏ lòng biết ơn, liền rời khỏi không quay đầu lại, bỏ lại Penn trong bóng đen nhà cửa.

Bộ dạng quá mức cảnh giác của Raymond làm Penn lại cười rộ lên, y quay đầu nhìn nhìn bốn phía, ngay sau đó, người đàn ông đó đột ngột biến mất, chỉ có một con dơi toàn thân đen nhánh từ trong bóng tối bay ra, vẫn đi theo phía sau Raymond cho đến lúc vào cửa. Con dơi lượn mấy vòng ở không trung, sau đó treo ngược thân ngoài cửa sổ lầu hai xuất hiện ánh lửa, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú nhất cử nhất động của hai người.

Raymond bố trí ổn thỏa cho Chesil hôn mê, ngáp một cái tương đối không lịch sự, duỗi thắt lưng mỏi mệt.

Y đi đến phòng Jim, nhưng chủ nhân căn phòng cũng chưa trở về, Raymond thở dài, về lại phòng mình, vùi đầu vào chiếc giường đã hơi phủ bụi. Y sắp xếp một số hạng mục giải trí chuẩn bị ngày mai mời Charlotte cùng cha cô trải qua một cuối tuần vui vẻ. Đương nhiên, làm như vậy là vì thỉnh cầu khó có thể mở miệng kia, nghĩ đến hành vi nịnh nọt này của mình, Raymond bực bội trở thân, đột ngột chùn lại, nhưng nghĩ đến tương lai mờ mịt, y lại cắn chặt khớp hàm.

Bất kể thế nào, coi như đi đánh tiếng dò hỏi đi! An ủi mình như vậy, Raymond qua một lúc lâu mới rơi vào giấc ngủ không an ổn.

Oi bức dị thường đêm qua hình như duy trì liên tục tới ngày hôm sau.

Chesil sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân đã về lại căn phòng quen thuộc, có chút luống cuống muốn lao ra tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Pharaoh, nhưng cánh cửa vốn chỉ cần xoay nhẹ là có thể mở ra lúc này lại không chút xê dịch.

“ Ray! Ray!” Chesil vỗ cửa gỗ kêu Raymond, lại không có ai đáp lại. Hắn luống cuống xoay người, nhìn đồ ăn đặt trên cái bàn mới sửa chữa, đoán rằng Raymond có thể đã ra ngoài, Chesil mở cửa sổ muốn từ cửa sổ nhảy ra, đột ngột, một con dơi màu đen chợt bay vào, dọa hắn lảo đảo lui về phía sau.

Sinh vật diện mạo xấu xí, chỉ xuất hiện vào ban đêm, bị xem là tượng trưng cho tà ác. Lúc Chesil nhìn xung quanh, muốn tìm vũ khí gϊếŧ chết nó, lại kinh ngạc phát hiện trước mặt xuất hiện một người đàn ông tóc đen.

[ Ngươi tên gì?]

Ngôn ngữ quen thuộc làm Chesil kinh ngạc, đồng thời làm hắn càng thêm kích động.

[ Amon trên cao! Là Pharaoh phái ngươi đến tìm ta sao? Pharaoh ở đâu?]

Penn Curwen nghe thấy câu hỏi của Chesil, đột ngột bật cười, tiếng cười vốn trầm trầm đột ngột biến thành cười to hoàn toàn không để ý hình tượng, bộ dạng kia dường như muốn cười đến tắt thở.

[ Đừng cười! Nói cho ta biết Pharaoh ở đâu!] Nụ cười của người đàn ông làm Chesil nhịn không được nổi giận. Ngay lúc hắn sắp sửa xông lên, tiếng cười của Penn cũng tắt nghẽn ngưng lại.

[ Chesil, ngươi biết ngươi bây giờ ở đâu không?]

[…. Sao ngươi biết tên ta?]

Penn vuốt sợi tóc màu đen tản mát ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt tinh xảo cùng nước da tái nhợt không huyết sắc bất đồng, khóe miệng quá mức rực rỡ kéo ra nét cười như châm biếm. Y đến bên cửa sổ, chỉ vào đám cột đá đền thờ đắm chìm trong nắng sớm, lại mở miệng.

[ Trả lời ta, biết không?]

[….Không.] Câu hỏi mười phần quyết đoán của Penn làm Chesil thành thật trả lời, có lẽ Chesil hy vọng người trước mặt có thể giải đáp nghi hoặc giằng co mấy ngày nay lại không thể giải thích được – hắn rốt cuộc đang ở nơi nào.

[ Phốc, ngươi thật… A, phải nói thế nào đây? Ta gần như sắp quên ngôn ngữ cổ xưa này.] Penn đột ngột bắt đầu lẩm bẩm, y nhìn di tích xa xa, lâm vào trầm lặng, lúc Chesil sắp sốt ruột, y lại mở miệng.

[Pharaoh của ngươi, phải gọi thế nào?]

[… Tại sao phải nói với ngươi?]

[ Để giải đáp nghi hoặc của ngươi.] Penn mỉm cười quay đầu, vươn ngón tay thon dài chỉ chỉ ngực Chesil.

Trầm lặng một hồi, Chesil mới không cam lòng mở miệng trong ánh mắt như trêu đùa của Penn.

[ Ramesses.]

[ Vậy sao? Như thế, ngươi bây giờ đang ở… Tương lai 3230 năm sau.]

[ Giỡn cái gì vậy!] Kẻ điên! Phát giác mình bị lừa bịp, Chesil phẫn hận muốn xoay người rời khỏi, lại bị Penn kéo mạnh vào trong ngực, còn chưa kịp phản kháng, hắn liền bị người đàn ông dáng người ngang ngửa mình dùng sức đè lên thành cửa sổ.

[ Chesil, nhìn cho kỹ lưỡng, nam nữ đi lại trên đường, kiến trúc này, những vật thể chưa bao giờ xuất hiện, còn đền thờ gần như bị cát vàng vùi lấp loang lổ xa xa. Ngươi cảm thấy ta đang nói giỡn sao?]

Giọng nam trong suốt từ bên vành tai truyền đến lúc này lại như băng giá xuyên thấu toàn thân Chesil, làm hắn run rẩy, từng chút từng chút đẩy hắn vào vực sâu.

[… Ta không tin.] Chesil nhắm mắt lại, hắn cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy. Hắn không tin, nếu là ba ngàn năm sau, hắn sớm phải quay về cát bụi. Nhưng hắn thật sự còn sống không phải sao? Mở mạnh mắt ra, Chesil vùng vẫy khỏi trói buộc của người đàn ông, nhìn chằm chằm Penn như sư tử hung tợn, bộ dạng hận không thể xé Penn thành hai nửa.

Penn nhún nhún vai, dường như rất bất đắc dĩ với phản kháng của Chesil, nhưng vẻ mặt lại vui sướиɠ như tìm được món đồ chơi tốt.

[ Rửa cái mặt trang điểm tay ngang của ngươi, ta dẫn ngươi đi xem chứng cứ.]

Chesil nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của y, không biết có nên gật đầu đồng ý hay không. Trong đầu sớm đã hỗn loạn thành một mảnh, hắn nhìn người đàn ông mỉm cười chờ ở cửa, cảm giác sợ hãi vô danh nảy lên trong lòng.

Qua một lúc lâu, chân Chesil chậm rãi nâng lên, di chuyển, theo Penn đi đến chỗ chân tướng làm hắn sợ hãi rồi lại tò mò kia.

Thebes, trái tim đế quốc Ai Cập, một tòa thành tràn ngập sắc thái thần kỳ. Hoàng cung thần điện sừng sững chỗ cao, nhà cửa chợ búa bình dân từng rộn ràng nhốn nháo từ bờ sông Nile kéo dài tới dãy núi Libya, nhưng trước mắt Chesil lúc này, đoạn ký ức rõ ràng vẫn còn rất huy hoàng kia lại bị cát vàng vô tận che lấp.

Chesil bước trên con đường đá phiến đón mặt trời mọc hướng về phía đền thờ, lưng bị mặt trời chói chang đốt cháy, nhưng hắn lại không khỏi toàn thân rét run. Cảnh tượng đổ nát thê lương sớm đã không còn như dĩ vãng, xa lạ, trên những pho tượng cực đại có thể thấy được khắp nơi có khắc tên các Pharaoh chưa từng nghe qua. Chỉ có hoa sen nở rộ trên cột đá đại sảnh đền thờ Amon là dường như còn có thể tìm được bóng dáng quen thuộc.

[ Tin chưa?] Câu hỏi của người đàn ông làm Chesil gần như không thể hô hấp. Hắn ngồi trên thứ được gọi là “ô tô”, những người hắn nhìn thấy đều nói một loại ngôn ngữ không thể hiểu được, những nơi hắn quen thuộc cũng đều bị cát vàng vùi lấp.

Chesil lộ ra nụ cười chua xót che giấu bất lực nội tâm.

[ Vậy ngươi là ai?] Người đàn ông nói ngôn ngữ đồng dạng với hắn, nói sự thật tàn khốc với hắn này, là ai?

[ Penn, ngươi cũng có thể gọi ta… Ha ha, lâu quá rồi, ta đã không nhớ rõ lắm. Đi theo ta!]