Thập Niên 90: Người Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]

Chương 5.2: Oán hận

Trước khi Hạ Mộc Phồn chọc giận Hoàng Chí Cường đã biết gã sẽ ra tay.

Không phải chỉ đánh nhau sao? Cô không sợ.

Lúc sáu tuổi, khi mẹ mất tích, trong thôn có rất nhiều người bàn tán nói bà ấy bỏ đi theo kẻ du côn. Hạ Mộc Phồn tức giận chỉ cần nghe thấy có người nói xấu mẹ thì sẽ xông lên đánh nhau.

Từ nhỏ, cô đã rất mạnh, tay chân nhanh nhẹn, lại có thể nghe được tiếng lòng của động vật nên chỉ huy chó mèo trong thôn đánh giúp. Đừng nhìn cô còn nhỏ tuổi nhưng lực sát thương rất lớn. Từ khi cô sáu tuổi đánh đến năm mười hai tuổi, không biết người nhà đã đánh cô bao nhiêu trận, nhưng Hạ Mộc Phồn vẫn cắn răng quyết không nhận sai.

Sau đó, những đứa bé trong thôn không dám chọc giận cô nữa, người lớn không dám bàn về mẹ của cô trước mặt cô nữa. Từ đó, chuyện đánh nhau dài dằng dặc mới kết thúc.

Nhưng thực ra sự ngang ngược đã mọc rễ trong cô.

Sự ngang ngược này khiến cô có thể không giống bạn cùng trang lứa.

Từ tiểu học, cấp hai, cấp ba cho đến khi đại học, cô đều là người không chịu quản giáo nhất lớp.

Cho dù học đại học cảnh sát Trung Quốc, cô vẫn không thay đổi được tính cách này, vì thế bị đánh giá là "Đau đầu".

Nắm đấm của Hoàng Chí Cường đã đến trước mặt, trong ánh mắt của Hạ Mộc Phồn lóe lên tia sáng, cả người như lưỡi dao, trong phút chốc rút ra khỏi vỏ!

Cúi đầu nhường lối.

Hai khuỷu tay vừa nhấc lên, chân cong lên phân nửa!

Cô nắm cổ tay Hoàng Chí Cường, hất tung gã xuống đất.

Đúng lúc Ngu Kính và Tôn Tiện Binh đi qua, vội vàng chế ngự Hoàng Chí Cường đang oán hận gào thét.

Lạc Uyên trầm mặt, khiển trách quát mắng: "Dám đánh lén cảnh sát? Đưa đi!"

Hoàng Chí Cường bị đưa về đại đội hình sự trinh sát cục thành phố.

Ba người Hạ Mộc Phồn cùng đi theo xe.

Tòa nhà văn phòng đội hình sự trinh sát mà tòa nhà ba tầng màu trắng, thấp thoáng giữa cây xanh um tùm. Trong bãi đỗ xe rộng rãi có ba chiếc xe cảnh sát tuần tra đang đỗ, hai chiếc xe Jeep quân dụng, một loạt xe gắn máy cảnh sát chuyên dụng trông rất khí thế.

Hạ Mộc Phồn và Tôn Tiện Binh, Ngu Kính sóng vai đi vào tòa nhà đội hình sự trinh sát. Ba người nhìn cảnh đại sảnh cảnh vụ, cảnh sát mặc đồng phục phẳng phiu, văn phòng sáng tỏ gọn gàng, bỗng chốc nhìn nhau, trong lòng dâng lên sự hào hứng.

... Một ngày nào đó, chúng ta có thể đến đây, trở thành một cảnh sát hình sự.

Lạc Uyên còn có rất nhiều chuyện muốn làm, không có thời gian dẫn ba người Hạ Mộc Phồn đi tham quan, chỉ nói đơn giản: "Đi theo tôi, chỉ nhìn đừng nói."

Sau khi nói xong câu đó, Lạc Uyên gọi cấp dưới đến, bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo.

Thứ nhất, ký đơn xin khám xét nơi ở của Hoàng Chí Cường.

Thứ hai, tiến hành kiểm tra ADN của gã, nghiệm chứng thân phận của người chết.

Thứ ba, tiến hành điều tra quan hệ xã hội của Hoàng Chí Cường, làm rõ mẹ gã đến Hội Thị khi nào, làm thế nào liên lạc với gã.

Từng chuyện, từng chuyện vụn vặt mà cẩn thận.

Hạ Mộc Phồn nhìn mà hoa mắt.

Kiến thức học trên sách có chỗ thực hành khiến cô nhận được rất nhiều lợi ích.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, không còn chuyện gì nữa, Lạc Uyên mới quay đầu nhìn Hạ Mộc Phồn: "Vì sao nghi ngờ Hoàng Chí Cường gϊếŧ mẹ?"

Đương nhiên Hạ Mộc Phồn không thể nói là nghe tiếng chim chóc bàn tán được: "Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, Hoàng Chí Cường có thể tiếp xúc, oán hận chỉ có mẹ của gã."

Lạc Uyên nhíu mày, nhìn cảnh sát nữ cao gầy trước mặt này.

Vừa mới vào nghề đã dám đối diện với kẻ hiềm nghi, tiến hành tra hỏi thẳng thắn, chỉ dùng hai chữ "Mẹ" đã làm đối phương sụp đổ. Sự dũng khí, thẳng thắn, thông minh này khiến cho người đã trải qua mọi chuyện như ông hơi rung động.

Nói thật, Lạc Uyên hơi muốn cướp người.

Đối diện với ánh mắt của Lạc Uyên, Hạ Mộc Phồn chớp mắt, ánh mắt hẹp dài cong lên nhìn qua khiến cô trở nên xinh đẹp hơn. Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, tóc mái rối bay lên để lộ trán rộng, cả người có sức hút không nói nên được.

Thỉnh thoảng có mấy người đi lại trên hành lang ngoài phòng làm việc, ánh mắt do dự nhìn vào trong phòng, đương nhiên là bị nữ cảnh sát xinh đẹp xa lạ Hạ Mộc Phồn thu hút.

Ánh sáng trong mắt Lạc Uyên trở nên ảm đạm.

Dù sao vẫn là con nít, một bé gái xinh đẹp.

Ngày nào tổ trọng án cũng đối mặt với vụ án tàn khốc, kinh khủng và tiếp xúc với đủ loại tội phạm gian xảo... Dù sao phái nữ vẫn phải chịu thiệt thòi một chút.

Cho dù biết nữ cảnh sát này không phải một đóa hoa cao quý chưa trải qua mưa gió, mà là một cọng cỏ đứng thẳng trong bão táp, nhưng Lạc Uyên vẫn hơi do dự: Nữ cảnh sát hình sự không có ưu thế phát triển ở đây.

Có lẽ cô nên có một công việc nhẹ nhàng, có tình yêu ngọt ngào, xây dựng gia đình hạnh phúc ổn định. Cần gì giống như chính mình, dãi nắng dầm mưa, vất vả lao động trong núi thây biển máu, đấu trí đấu dũng?

Lạc Uyên nghĩ đến đây, bỏ qua suy nghĩ muốn đưa Hạ Mộc Phồn vào tổ trọng án.

Ông nói rất nhanh, mỗi chữ đều kết thúc với giọng đều đều, có cảm giác mạnh mẽ quả quyết. Song, khi đối mặt với Hạ Mộc Phồn, thái độ của ông trở nên ôn hòa: "Tiểu Hạ, hôm nay biểu hiện không tệ."

Lạc Uyên lại nhìn Tôn Tiện Binh, Ngu Kính nói: "Cảm ơn hai cậu đã giúp đỡ, hôm nay vất vả rồi, tôi bảo Tiểu Cung đưa mọi người về đồn công an."

Ngu Kính khách sáo mấy câu, dẫn Hạ Mộc Phồn, Tôn Tiện Binh đứng dậy rời đi.

Hạ Mộc Phồn đi tới cửa, quay đầu nhìn về phía Lạc Uyên: "Tổ trưởng Lạc, vẫn chưa tìm được đầu của thi thể đúng không? Có thể... Có thể tìm ở nơi ở của Hoàng Chí Cường."

Lạc Uyên cười.

Lạc Uyên rất ít cười.

Vì mỗi khi ông cười, trên mặt sẽ có hai lúm đồng tiền thật sâu, cả người trở nên hoạt bát hơn, không còn uy nghiêm nữa, không trấn được nơi này.

Lạc Uyên giơ tay lên, nắm tay lại đặt bên môi, tằng hắng một cái, cố gắng ngăn chặn nụ cười trên mặt: "Được rồi, chuyện này cô đừng quan tâm, chúng tôi biết."

Từ trước đến nay, tổ trọng án làm việc bài bản, đã xin lệnh khám xét, đầu cũng là manh mối quan trọng bọn họ tìm kiếm. Nếu Hạ Mộc Phồn đã ép Hoàng Chí Cường để lộ sơ hở, vậy đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua những hành động này, còn cần cô nhắc nhở à?

Đúng là người mới rất đáng yêu.