Chương 4: Đêm động phòng (thượng)
Dưới đêm trăng, bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt của Thái Sinh kéo thật sự dài, nhìn đường đá dưới chân.Thái Sinh đã hoàn toàn không đoán được vận mệnh chính mình sẽ ra sao .Tâm sự giống như đường đi dưới chân đi như thế nào cũng đi không đến cuối, cho đến bên cạnh truyền đến một giọng nói dịu dàng.
“Chị dâu, đã tới rồi, chị dâu mau vào nhanh đi.” Bạch Tấn Uy nói xong, đưa tay mở cửa phòngThái Sinh đứng ở cửa, khi cửa mở ra trong nháy mắt, hắn đầu tiên chữ “Hỉ” đỏ thẩm đó thật đáng châm chọc.
Trong phòng Tiểu Nguyệt tuy rằng chưa thấy qua dáng vẻ Thái Sinh, nhưng dựa theo hỉ phục trên người liền nhận ra hắn.
“Ai nha!Thiếu phu nhân,người đã đi đâu ? Làm Tiểu Nguyệt sợ quá nh , nếu làm cho đại thiếu gia biết nô tỳ để mất thiếu phu nhân, còn không nhanh mất một lớp da a?” Tiểu Nguyệt miệng thì thầm , nhưng vẻ mặt thả lỏng rất nhiều, vội vàng tiến lên đỡ hắn.
“Ta vừa rồi……” Thái Sinh vừa nói vừa quay đầu lại, vừa vặn sau cửa đã trống trơn, sớm đã không có người,nam tử mặc y phục màu đỏ kia không biết khi nào đã rời đi, nhìn cửa trống rỗng Thái Sinh không muốn nói nửa.
Tiểu Nguyệt bất kể ban nãy thiếu phu nhân đi đâu, chỉ cần nàng trở về là tốt rồi, vì thế nàng vội kéo Thái Sinh ngồi xuống, đội khăn voan đỏ thẫm lên.
Đêm càng ngày càng sây, Thái Sinh càng thấy bất an, hai bàn tay nắm chặt góc áo, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
Đột nhiên cửa phòng bị “rầm” một tiếng mở ra .
Khi cửa mở rộng ra,Bạch Tấn Vân mới chậm rãi thu hồi chân mình.
Hôm nay, hắn uống có chút say, con ngươi vốn thâm thúy giờ có chút mê ly, ánh mắt nhìn chằm chằm người ngồi trên giường, khóe miệng nhướng lên mỉm cười, lảo đảo tiêu sái vào phòng.
“Đại thiếu gia……” Tiểu Nguyệt muốn đi đến đỡ, lại bị Bạch Tấn Vân cự tuyệt, chỉ thấy hắn khoát tay, ý bảo Tiểu Nguyệt lui ra.
Tiểu Nguyệt biết điều lùi từng bước rời khỏi phòng, đem cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng, nháy mắt an tĩnh.
Bạch Tấn Vân nghiêng đầu đánh giá người ngồi trên giường,nhìn thân hình xem ra quả thật không tồi.
Vì thế cười đi đến bên giường.
Bạch Tấn Vân từng bước tới gần,tim Thái Sinh mãnh khiêu một chút, bỗng nhiên, khăn voan đỏ bị nhấc lên cao giữa không trung.Khi khăn voan bay xuống,Thái Sinh cũng thấy rõ nam nhân trước mắt.
Tóc đen bó buộc cai, mày kiếm bay lên, đôi mắt thâm thúy mê ly, mũi anh tuấn, môi nửa cười nửa không rất khêu gợ, một thân hỉ phục đỏ thẫm, bên hông đeo ngọc bội, khí thế mười phần.
Nhưng hai má hắn đỏ ửng, nói năng có chút say.
Bạch Tấn Vân nhìn dáng vẻ Thái Sinh, nhưng thật ra thoáng kinh ngạc.Hắn Bạch Tấn Vân thấy qua vô số mỹ nữ.Trong đầu hắn, mỹ nữ chính là ngực lớn mông tròn, đẹp đẻ hơn người, một cái
nháy mắt đều làm cho người ta thần hồn điên đảo.
Mà người trước mắt, dáng người mỏng manh, không trang điểm, hồn nhiên thiên thành, ánh mắt nàng nhìn hắn lại có chút đau lòng.
“Ha ha, quả thật không tồi.” Bạch Tấn Vân đưa tay nâng cẩn thận cằm Thái Sinh lên.
Một người nam nhân bị người nam nhân khác đối đãi như vậy, Thái Sinh cảm thấy đây là một loại sỉ nhục, hắn theo bản năng đưa tay xóa sách tay của Bạch Tấn Vân, cuống quít đứng lên giống như là hạ quyết tâm, mở miệng nhìn Bạch Tấn Vân nói:“Ta là nam nhân!”
Khi Thái Sinh nói lời này, ánh mắt nhìn thẳng Bạch Tấn Vân, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, vẻ mặt anh dũng như
trước hy sinh thật giống như đây là câu nói cuối cùng của cuộc đời này.
Bạch Tấn Vân nghe xong lời này lập tức nhìn Thái Sinh,cười ha ha,“ Tiểu nha đầu này thật là thú vị.Nếu đã gả tới đâycòn nói lời hoang đường như vậy làm gì?”
Bạch Tấn Vân phản ứng như thế làm Thái Sinh thật không ngờ ,“Ta thật là nam nhân nha!”