Chương 22: Thiệp hiểm
Ban đêm, Thương Kình cung.Cánh cửa nặng nề của tẩm cung không che đi được những thanh âm *** mĩ truyền ra từ bên trong, thị nữ cung nga gác đêm đều nhịn không được đỏ bừng mặt, bất quá các nàng cũng chỉ có thể nín thở, e sợ quấy rầy sự hăng hái của chủ tử.
Phía bên trong.
Dạ Quân Hi khẽ thở dài một tiếng, hơi hơi khép lại mắt phượng. Nhưng trong lúc kɧoáı ©ảʍ đang như thủy triều vọt tới, không biết vì sao, đôi mắt hắc diệu thạch kia lại hiện lên trước mắt. Mà lần này, còn có cả dung nhan bình thường chỉ có thể coi như thanh tú kia, hiện ra rõ rệt trong đầu.
Dạ Quân Hi chấn động, thân thể còn phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, vung tay lên, đẩy Trà Duệ còn đang say mê sang một bên, thiếu niên đáng thương kia còn chưa minh bạch chuyện gì xảy ra liền đã lệch đầu, mất đi ý thức.
Vươn tay đỡ lấy trán, Dạ Quân Hi không khỏi cười khổ một tiếng – lẽ nào thực sự bị Thiển Ly Du hạ mê hồn dược sao?
Không còn hứng thú tiếp tục, Dạ Quân Hi phất phất tay, lập tức liền có người tiến đến, nhanh chóng đem Trà Duệ còn đang hôn mê bọc lại khiêng ra Thương Kình cung, đưa về Tố Ân các trong Cẩm Lan cung. Những cung nga còn lại liền hầu hạ đế quân tắm rửa thay y phục chuẩn bị đi ngủ.
Thôi thôi, ngày mai liền sai người đem vật nhỏ tiếp ra khỏi lãnh cung thôi. Nhìn dạ minh châu treo trên đỉnh mạn trướng, Dạ Quân Hi bất dắc dĩ nghĩ thầm. Cho dù là người trì độn (ko nhạy bén) cũng nên minh bạch, hắn đường đường Lam Vũ đế quân lại động tâm vì thiếu niên có tướng mạo bình thường kia. Mưu đồ mờ ám cũng được, bị người làm nhục cũng thế, dù sau trước tiên cứ đặt bên người sủng ái một thời gian. Huống hồ đặt ở bên người cũng có thể tự mình xem xét xem rốt cuộc y đang có ý định gì. Nói không chừng, đến khi không còn hứng thú, liền có thể buông tay, đến lúc đó lại xử trí cũng không muộn.
Dạ Quân Hi nghĩ như thế, liền vươn tay ấn nơi nào đó của ky quan (bộ phận then chốt), che lại ánh sáng của dạ minh châu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cái gọi là đêm tối gió lạnh, chính là lúc thích hợp để phóng hỏa gϊếŧ người, tuy rằng vầng trăng khuyết xa xa vẫn yên lặng tỏa ra ánh sáng yếu ớt, canh tư còn chưa qua, trong cung vẫn tĩnh lặng như trước, nhưng bóng đêm cũng đã càng ngày càng đậm.
Một thân ảnh như con mèo nhỏ vụt qua tựa như cơn gió, dưới xà nhà, Thiển Ly Du quay đầu lại nhìn nơi ảnh vệ Tô Thụy đang ẩn núp, dưới tấm khăn bịt mặt, khóe môi cong lên một nụ cười, rồi ngay lập tức y quay đầu tiêu thất vào trong bóng đêm.
Đã tới nửa đêm, thủ vệ tuần tra tựa hồ có chút mệt mỏi, cước bộ vẫn đều nhịp như trước, nhưng cũng không mạnh mẽ như lúc đầu, nội thị cung nga gác đêm cầm đèn ***g, đứng ở nhiều nơi đều đang ngủ gà ngủ gật, chỉ có một đám ảnh vệ cường hãn, nguy hiểm vẫn ẩn nấp ở những nơi cố định trong đế cung chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.
Thiển Ly Du ẩn thân trên xà ngang của một tòa cung các cách Thương Kình cung không xa, bình ổn hô hấp, im lặng xác định vị trí của các ảnh vệ ở chỗ tối. Y không đoán sai, càng tới gần Thương Kình cung, những người che dấu trong bóng đêm càng nhiều, xem ra Thương Kình cung quả thật còn khó tiến vào hơn cả long đàm hổ huyệt……..Nghĩ như thế, Thiển Ly Du không khỏi nhíu nhíu mày.
Đúng một khắc sau, Thiển Ly Du mới cẩn thận tránh thoát tất cả lính canh, rón ra rón rén lẻn vào
Thương Kình cung.
Cho dù là tại bóng đêm vươn tay không thấy năm ngón, Thiển Ly Du vẫn có thể cảm nhận được khí thế cường liệt của tòa tẩm cung dành cho người thống trị tối cao của Lam Vũ đế quốc. Điều đáng mừng chính là, tiến nhập Thương Kình cung, ảnh vệ ấn nấp bên trong cũng không nhiều bằng bên ngoài, chỉ có lẻ loi mấy người ẩn thân ở những góc trọng yếu. NhưngThiển Ly Du biết chính mình không thể coi thường, mấy người này, sợ rằng đều là những thủ hạ trung thành nhất của Dạ Quân Hi.
Thương Kình cung chính là cung điện chiếm diện tích lớn nhất trong Lam Vũ đế cung, nó được chia thành tiền điện, chủ điện và hai tòa thiên điện bên sườn, không những thế mặt sau chủ điện còn có đình đài lầu các hoa viên hồ nước, y như một toàn Lam Vũ đế cung thu nhỏ.
Không muốn đả thảo kinh xà, Thiển Ly Du đi kiểm tra tiền điện và thiên điện trước, khiến người ta thất vọng những cũng nằm trong dư liệu: Lam Vũ đế quân không đặt Thánh vật kia ở hai nơi này.
Nheo lại mắt nhìn về phía chủ điện không xa, Thiển Ly Du thở dài trong lòng, chuẩn bị ly khai Thương Kình cung.
Chỉ tiếc thiên bất toại nhân nguyện, chuyện xấu lại phát sinh ngay tại thời khắc này.
Hơn mười tên hắc y nhân lặng yên không tiếng động từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt tru sát gần hết thị vệ gác đêm phía trước chủ điện. Ngay khi một tên hắc y nhân muốn đẩy ra cánh cửa chủ điện, ảnh vệ liền hiện thân từ các nơi trong Thương Kình cung, tranh thủ khi đám hắc y nhân còn chưa phản ứng kịp liền giải quyết hơn phân nửa.
Ẩn nấp ở chỗ tối, Thiển Ly Du ngạc nhiên nhìn cảnh tàn sát khốc kiệt gần đó, chóp mũi ngửi được mùi huyết tinh nồng nặc, làm tán đi mùi thảo mộc thơm mát vốn thoang thoảng trong không khí.
Nơi này không thích hợp ở lâu, thân ảnh của Thiển Ly Du như một con mèo nhỏ, uyển chuyển nhẹ nhàng, từ trên xà nhà được bóng tối che đậy lao vào rừng cây bên cạnh cung tường. Ngay khi y định nhảy ra, thì một vệt ngân quang(ánh sáng bạc) xẹt qua trước mắt.
“Đinh” một tiếng vang lên, trong nháy mắt, Thiển Ly Du cúi người xuống thuận tay nhặt lên một viên đá bị vỡ ra sau khi vật trí mạng kia xoẹt qua người y, mảnh ám khí bốn góc sắc nhọn còn đang cắm thật sâu vào thân cây, Thiển Ly Du chấn động – nội lực thật thâm hậu!
Tranh thủ trong giây lát, Thiển Ly Du xoay người, muốn nhìn xem chủ nhân của ám khí rốt cuộc là đám hắc y nhân kia hay chính là một trong những ảnh vệ, nhưng chỉ là liếc nhìn qua thôi lại khiến y thấy đến một người khiến Thiển Ly Du vạn phần kinh ngạc – Lâm Hứa!
Vài mảnh ám khí tiếp tục bay qua, Thiển Ly Du linh hoạt né tránh, nhưng thình lình Lâm Hứa đã tiến đến trước người, vung lên một chưởng lực đủ để đập vỡ tảng đá, phách(vỗ, đập) thẳng về ***g ngực y……..
—————————————————————–
Chương này ở phần đầu ta đã cắt đi gần một trang Word, trước khi cắt đi, ta cũng đã suy nghĩ nhiều và thấy nó không hề ảnh hưởng gì đến nội dung câu chuyện cả, vì vậy thiếu cái đoạn đó cũng chẳng sao =”=. Và sau đây là lý do mà ta cắt nó: Đoạn đó tả cảnh anh Quân Hi xxx với thằng Trà Duệ kia, rằng thì là long sàng rung lên ra sao, rằng thì là thằng Trà Duệ đó say sưa kh*u giao cho anh thế nào, rồi thì là anh đang say mê thì nhớ đến em……… Ta vô cùng phản cảm với cái đoạn này, có lẽ tâm hồn ta quá *ngây thơ* hay *mỏng manh* chăng??? Nhưng ta chịu không nổi nó, chứ đừng nói là edit rồi chỉnh sửa từng câu, từng chữ, từng dấu chấm, dấu phẩy. Ta không biết, và cũng không hiểu, tại sao tác giả lại tả cái cảnh này, trong khi anh và em là cp chính thì lại chỉ có ba dấu chấm rồi next sang hôm sau??? (Thành thực xin lỗi Thủy Thiên Nhất Sắc tỷ tỷ, nhưng thực sự là muội quá bức xúc =”=)
Dù sao cũng xin lỗi mọi người, vì đã cắt truyện đi như thế, mong mọi người thông cảm cho ta . Ta cũng không phải là cứ chỗ nào không thích thì cắt đi, nhưng này cũng là cực chẳng đã, không chịu nổi, mới có hạ sách như vậy.
Một lần nữa, mong mọi người thông cảm