Nạp Lan Thư Hữu lẩm nhẩm lầm bầm nhưng không nhìn Lâm Phái mà lại nói chuyện với không khí.
Nếu là người bình thường sẽ cảm thấy Nạp Lan Thư Hữu thật sự bị điên rồi, nhưng Lâm Phái lại thấy được thứ khác.
Nạp Lan Thư Hữu nằm ở trên giường vẫn như cũ mang theo túi da của nam nhân, nhưng Lâm Phái đã mơ hồ thấy được bộ dáng của một nữ nhân khác ở trên người hắn. Nữ nhân kia cười khúc khích, mặt mày phong lưu.
Lâm Phái cũng không phải để ý tới cái này, thứ cô để ý đến chính là một con quỷ khác đang nổi giữa không trung trong căn phòng. Đó là một nữ quỷ bộ dáng mười phần đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa, mắt hạnh to mà lại sáng ngời, sắc môi đỏ bừng. Nàng mặc một bộ váy màu xanh lam, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài.
Ngón tay Lâm Phái có chút run rẩy, cô cư nhiên... thấy được màu sắc.
Đỏ và xanh lam, cùng màu xám ở chung quanh hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng chỉ có nữ quỷ này có sắc màu, địa phương khác như cũ là màu xám. Sự tồn tại của nữ quỷ này đột ngột như vậy, cứ như một gam màu rực rỡ xuất hiện ở giữa bức ảnh trắng đen, sinh động đến làm người phải rơi lệ.
Thời điểm Lâm Phái đang xem xét Kiều Âm thì Kiều Âm cũng đang quan sát Lâm Phái. Nàng có chút không được tự nhiên mà sờ cổ mình. Tuy biết rằng người nọ là nhìn không thấy nàng, mà cô ấy lại còn mù. Nhưng... không hiểu sao nàng cảm thấy người nọ có thể quan sát nàng, phương hướng mà cô ấy nghiêng đầu đúng là vị trí bên này.
Còn có... Người nọ thật sự là dễ nhìn.
Kiều Âm yêu thích hết thảy sự vật mĩ lệ, Lâm Phái- người sở hữu khuôn mặt phảng phất như được gọt giũa từ băng tuyết ra tới càng làm cho nàng ưa thích.
"Dù sao vẫn đẹp hơn so với ngươi. Rốt cuộc khi nào ngươi mới nguyện ý ra tới, ngươi nhìn xem ngươi đem người này làm thành một bộ lung tung rối loạn rồi."
Kiều Âm nhăn cái mũi, nói với trên giường "Nạp Lan Thư Hữu".
Nàng là tuỳ tiện chạy loạn tới nơi này liền thấy được nữ quỷ bám trên người nam nhân này, vì tò mò nên mới ở lại nơi này quan vọng[6].
[6]: Nghe ngóng, xem xét cho kĩ rồi mới quyết định.
"Nạp Lan Thư Hữu" hừ một tiếng, cúi đầu không nói, cũng tựa hồ không có một chút hứng thú đối với người xa lạ đã tới trong phòng.
Nhưng Kiều Âm thật ra lại cảm thấy rất hứng thú với người thiếu nữ xinh đẹp này, còn ở bên người cô ấy xoay vài vòng.
"Thật là đẹp mắt nha."
Kiều Âm nhỏ giọng nói. Lâm Phái nghe được ngữ điệu mềm mại của nàng kèm theo âm cuối kéo dài, lỗ tai cô nhịn không được mà giật giật.
Trên ngón giữa bên tay trái của Lâm Phái có mang một chiếc nhẫn đen, cô khẽ cử động tay phải thì đầu ngón tay lập tức bị rạch ra một đường nhỏ, một giọt máu xuất hiện.
"Nạp Lan Thư Hữu" đột ngột ngẩng đầu lên vì hắn cảm giác được sự uy hϊếp.
"Ơ, sẽ đau hay không nha?"
Kiều Âm thấy ngón tay của tiểu tỷ tỷ bị vạch ra máu, lông mày nàng nhăn lại.
"Muốn như thế nào mới chịu rời khỏi thân thể hắn?"
Ngữ điệu Lâm Phái vững vàng hỏi ra vấn đề này, ánh mắt nhìn thẳng người trên giường.
"Phụ thân! Mẫu thân!"
Nam tử trẻ tuổi trên giường đột nhiên la to nhằm thu hút sự chú ý của người bên ngoài nhưng Lâm Phái không hề bị dao động, chỉ lạnh lùng nhìn.
"Hỏi một lần nữa, muốn như thế nào mới rời đi."
Đây không phải là loại quỷ có oán khí sâu nặng, nhưng cùng tình huống Lâm Phái gặp qua trước kia đều không giống. Chuyện lúc trước chỉ có thể gọi là quỷ náo loạn, nhưng người này là trúng tà. Bất quá, tựa hồ chúng đều sợ hãi máu của cô, nếu đúng là như vậy thì việc này dễ làm.
"Ngươi có thể thấy ta?"
"Có thể."
"Ồ, là đạo sĩ sao? Vậy có phải là ngươi cũng nhìn thấy ta đúng không?" Kiều Âm chạy tới trước mặt Lâm Phái, chỉ tay vào chính mình.
"Đương nhiên."
Thanh âm của Lâm Phái không tự giác được nhu hoà một ít, cô nhìn chăm chú vào Kiều Âm đang ở trước mặt. Giọt máu trên tay cô ấy vẫn như cũ ở nơi đó, bị đình trệ một cách kỳ quái.
"Ta không cần phải ra ngoài làm gì."
"Nạp Lan Thư Hữu" ở trên giường cười hì hì rồi còn đắc ý làm một cái mặt quỷ.
"Ngươi không thể gϊếŧ ta, nếu làm vậy hắn cũng sẽ phải chết theo." Thanh âm cất lên rõ ràng là của nam tử nhưng lại the thé đến quỷ dị.
......