Dưới ánh mắt soi xét của nhiều người, Dung Ngọc Hành trấn tĩnh lại, mở miệng nói một cách điềm tĩnh, giọng nói trong trẻo vang vọng khắp hội trường qua micro.
“Chào các giám khảo, tôi là thí sinh số 13, Dung Ngọc Hành.”
Vừa nói xong, Kiều Đàm đã lướt mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, “Theo thông tin thì cậu mới 21 tuổi, còn rất trẻ, là sinh viên đại học à?”
“Ban đầu tôi đang học đại học, nhưng vì gia đình có việc nên hiện tại đang tạm nghỉ học.”
“Ồ... Vậy tại sao lại muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn lần này? Đó là ước mơ của cậu hay còn điều gì khác?”
Dung Ngọc Hành ngừng lại hai giây. Trong hoàn cảnh này, lựa chọn tốt nhất là đánh vào tình cảm, kể một câu chuyện về hành trình ước mơ khiến người nghe xúc động rơi nước mắt. Nhưng nghĩ đến bản thân mình, cậu vẫn quyết định thành thật,
“Vì cuộc sống, tôi muốn kiếm tiền.”
Kiều Đàm ngẩn ra một chút, rõ ràng không ngờ rằng câu trả lời lại thẳng thắn như vậy, nhưng đồng thời lại thật đáng ngạc nhiên, ông bèn mỉm cười,
“Cậu muốn kiếm tiền qua cuộc thi tuyển chọn, có vẻ cậu khá tự tin vào bản thân. Trước đây cậu đã có kinh nghiệm với nghề ngôi sao chưa?”
“Mặc dù nghề ngôi sao tôi chưa từng trải qua,” Dung Ngọc Hành chậm rãi nói trong ánh mắt nghi ngờ của các giám khảo, “Nhưng tôi từng là ngôi sao sáng của vô số người trong cuộc đời họ.”
Giám khảo, “………"
Dung Ngọc Hành ghi nhớ lời dặn trước khi vào sân khấu, không chút sợ hãi, ngước đôi mắt lên đối diện với ống kính, trong mắt cậu lấp lánh một niềm hy vọng sáng ngời,
“Tôi nghĩ hai điều đó là tương đồng – đều là tỏa sáng trong thế giới của người khác.”
…
Ngồi trước màn hình, Lục Minh Huyên suýt nữa đập nát máy tính –
Dung Ngọc Hành, cậu đúng là... cậu... Ngôi sao sáng cái con khỉ! Cậu chỉ là một tiểu hành tinh, đυ.ng ai người đó cũng gặp xui xẻo, tôi thề!
Kiều Đàm là người đầu tiên bật cười, “Cậu nói cũng không sai, ngôi sao quả thật có tác dụng dẫn dắt, cũng có sức mạnh chiếu sáng người khác.”
Tống Đường, người đã im lặng một hồi lâu bên cạnh, không thể nhịn được mà mở miệng hỏi,
“Tôi cảm thấy cậu là một người rất có câu chuyện, có thể dùng một câu nói ngắn gọn để tóm tắt về quá khứ của cậu không?”
Nhớ lại những tiếng cười vui vẻ, những kỷ niệm hạnh phúc, Dung Ngọc Hành e thẹn nắm chặt micro, cúi đầu nói, “Nửa đời trước của tôi, sống giống như một trò cười.”
Luôn mang đến niềm vui cho người khác.
Nhưng câu thứ hai cậu không nói, vì chỉ được dùng một câu để tóm tắt.
Không ngờ lời vừa dứt, cả hiện trường lẫn khu vực bình luận video đều rơi vào im lặng.
Mọi người: Không ổn rồi, dường như đã chạm đến quá khứ đau buồn và không thể nói ra của cậu ấy!
Tống Đường, người đã hỏi, có chút không nỡ, ánh mắt nhìn cậu đầy sâu lắng và quan tâm. Ngay cả ống kính cũng cúi xuống, như thể đang tưởng niệm cho cậu…
Dung Ngọc Hành e thẹn một mình xong, ngẩng đầu lên nhìn, “...?”
Chuyện gì thế này?
Tống Đường lập tức cứu vãn tình hình, “Không sao, quá khứ đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là trong tương lai, cậu sẽ cho chúng tôi thấy một cậu như thế nào!”
Một bài phát biểu đầy khí thế khiến mọi người tại hiện trường đều liên tục gật đầu, lộ ra vẻ cảm động.
Dung Ngọc Hành nhạy bén nhận thấy họ dường như đã hiểu lầm điều gì đó, đang định giải thích thì bị một động tĩnh ở bên sân khấu cắt ngang.
Cánh cửa lớn ở một lối vào khác đột nhiên mở ra một khe hở, một bóng dáng cao lớn xuất hiện một nửa. Ngay sau đó, có một nhân viên nhanh chóng đi đến, hai người trao đổi vài câu nhỏ, người sau nhận lấy một chiếc điện thoại.
Kiều Đàm quay đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên nét mặt giãn ra, giơ tay gọi: “Ê, Ôn lão sư, vào đây đi!”
Ôn Trạch Tranh đứng ở cửa khẽ vẫy tay.
Nhưng Kiều Đàm không chịu buông tha, liền bảo nhân viên mời người vào. Nhϊếp ảnh gia lập tức điều chỉnh ống kính hướng về phía Ôn Trạch Tranh.
MC Tống Đường nhân cơ hội giới thiệu với khán giả qua ống kính:
“Không ngờ tại buổi tuyển chọn này lại có sự xuất hiện của Ôn lão sư. Thế này đi, chúng ta mời Ôn lão sư cùng quan sát được không nào?”
Ôn Trạch Tranh đáp: “Tôi chỉ đến để đưa điện thoại cho Kiều lão sư thôi.”
Ngay khi Ôn Trạch Tranh vừa xuất hiện, phần bình luận trực tiếp trên mạng lập tức bùng nổ.
“Ôi trời ơi, Ôn Trạch Tranh!”
“Trời ạ, tôi vừa nhận được món quà bất ngờ gì thế này!!!”
“Anh Tranh nổi tiếng đến thế rồi mà vẫn chẳng hề kiêu căng, tự mình đến đưa điện thoại cho Kiều lão sư, người gì mà tốt bụng quá vậy!”
“A a a a Ôn Trạch Tranh! Tôi phải gọi mọi người đến xem anh Tranh của chúng ta thôi!”
Đạo diễn phía sau đang ra sức ra hiệu cho Kiều Đàm, ám chỉ ông phải tìm cách giữ chân Ôn Trạch Tranh lại – đây là Tam Kim Ảnh Đế, lưu lượng đỉnh cao của làng giải trí, tỷ lệ người xem vòng loại và độ hot của chương trình phải dựa vào anh ấy để tăng cường thêm!
Kiều Đàm hiểu ý đạo diễn, liền đứng dậy, một tay đè Ôn Trạch Tranh xuống ghế trống bên cạnh, “Đã đến rồi, không bằng cùng xem qua những tân binh năm nay.”
Mặt mũi Kiều Đàm đã lớn tuổi, Ôn Trạch Tranh không tiện từ chối, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người rất tốt, nên anh chỉ có thể mím môi, miễn cưỡng ngồi xuống.
Trong suốt thời gian đó, những ống kính khác vẫn không rời khỏi gương mặt của Dung Ngọc Hành trên sân khấu, thậm chí còn ác ý zoom cận cảnh, cố bắt được biểu cảm bối rối khi bị bỏ rơi, để tăng thêm sự thú vị cho chương trình.
Nhưng ngay sau đó, nhân viên phía sau ống kính phát hiện rằng, thí sinh này lại thể hiện vẻ mặt như đang “ăn dưa” (xem kịch) một cách thoải mái! Hoàn toàn mất kiểm soát biểu cảm.
Mọi người phía sau ống kính: ……
Đây là tâm hồn rộng mở đến mức nào chứ!
Dung Ngọc Hành quả thật rất thản nhiên, bị bỏ lại trên sân khấu cũng không cảm thấy lúng túng.