Sau Khi Chết Pháo Hôi Trọng Sinh Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 10

"Có khó ăn như vậy sao?" Thân Tự Cẩm không vui nhếch miệng, "vậy chị muốn ăn cái gì."

Xa Cố Lai lạnh lùng cười một tiếng, "Tôi muốn ăn bông tuyết tô."

Cô là cố ý, cái trấn nhỏ này kinh tế không phát đạt, cửa hàng đồ ngọt cơ bản đều không có, ở đâu ra bông tuyết tô.

Cô chính là cố ý làm khó Thân Tự Cẩm.

Quả nhiên Thân Tự Cẩm chau mày, hiển nhiên cũng cảm thấy rất khó.

Xa Cố Lai khóe môi ý cười lạnh hơn, cô quay người, khấp khễnh liền muốn đi.

Thân Tự Cẩm tiến lên đỡ cô, "Tôi sẽ mua cho chị."

"Tùy cô." Xa Cố Lai không có đem lời nói của nàng để ở trong lòng, nghĩ đẩy nàng ra, "Buông tay."

"Chị đừng quật." Thân Tự Cẩm không có bị đẩy ra, ngược lại đưa tay đỡ đến ngang hông của cô, "chị chân bị thương, là không nên tuỳ tiện lên lầu, tôi đỡ chị đi lên."

"Giả từ bi."

Xa Cố Lai phảng phất cảm thấy nàng đυ.ng vào như gặp gì đó xui xẻo, "Cút đi."

Thân Tự Cẩm thở dài thườn thượt một hơi, âm điệu lại nhẹ vừa mềm như kẹo đường, "Chị thật thật hung dữ."

Xa Cố Lai: "..."

Có bệnh.

Hôm nay bên ngoài trời mưa tí tách, âm u, rất lạnh. Thân Tự Cẩm mang khăn quàng cổ thật dày, mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang, trang bị đầy đủ ra cửa.

Nguyên chủ có nhà vị trí rất tốt, xe của nàng lại kéo đi sửa chữa, chỉ có thể bắt xe đi, mà khoảng cách từ trấn đến trạm xe buýt có chút xa, nàng đi rồi đại khái hơn 20 phút mới đi đến trạm xe buýt.

Trên đường đi nàng lạnh tê dại.

Xe buýt rất ít người, Thân Tự Cẩm chọn một vị trí vắng ngồi, không tới vài phút có một nữ nhân trung niên, đặt mông ngồi vào bên cạnh nàng.

Thân Tự Cẩm không khỏi hoảng hốt, thật ra nàng có chút sợ hãi thấy người sống, luôn cảm thấy mỗi người đều là khuôn mặt đáng ghét, đều muốn hại nàng.

Nàng nghĩ muốn đổi chỗ ngồi, nhưng trên xe đã không có chỗ. Không còn cách, nàng chỉ có thể tận lực hướng bên cạnh ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, mang tai nghe thanh âm phóng đại lớn nhất, ý đồ xoa dịu nội tâm cảm giác bất an.

Thật vất vả đến trạm, Thân Tự Cẩm cũng như chạy trốn xuống xe.

Nàng hôm nay là đến trong huyện mua bông tuyết tô. Nàng tự biết bản thân trù nghệ hỏng bét, không làm được cái gì ăn ngon cho Xa Cố Lai, chỉ có thể đến trong huyện mua cho nàng món cô thích ăn.

Trong huyện so trấn nhỏ náo nhiệt nhiều, người đến người đi.

Thân Tự Cẩm nhìn mọi người rộn ràng tấp nập, toàn thân giống như tê liệt, không cách nào động đậy, nàng đã thật lâu không gặp qua nhiều người như vậy, từ khi nàng bị gia gia của mình đưa vào bệnh viện tâm thần đã có hơn một năm, mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều là vách tường nhợt nhạt, cùng hộ sĩ lạnh lùng bình tĩnh cùng với bác sĩ.

Cuộc sống của nàng như một đầm nước đọng, mà nàng là một con cá sắp chết.

Khi đó nàng đang từ từ cùng thế giới tan vỡ.

Thân Tự Cẩm ánh mắt chậm rãi vặn vẹo, mỗi người mặt vặn vẹo thành nụ cười quái dị như đeo mặt nạ chú hề, đều cười đùa nhìn nàng.

Bên tai sinh ra trận vang ong ong ù tai, vang bên người thật sự rất phiền.

Thân Tự Cẩm hung hăng vuốt vuốt lỗ tai của mình, hòng làm thanh âm kia dần dần biến mất, nàng cắn răng, hít thở sâu, đè ép một chút vành nón, xem nhẹ trái tim sợ hãi, hướng đám người đi đến.

Nàng đi tới một nhà cửa hàng đồ ngọt, bởi vì không biết Xa Cố Lai thích khẩu vị gì của bông tuyết tô, liền đều chọn mấy loại.

Trả tiền xong, thu ngân đem bao đựng kỹ bông tuyết tô đưa cho Thân Tự Cẩm, nàng vừa muốn nhận lấy, ánh mắt đặt ở trên tay thu ngân, hai tay kia đeo một chiếc nhận kim cương điêu khắc hình bông tuyết.

Trong trí nhớ hiện ra đồng dạng kiểu dáng một chiếc nhẫn, hai tay kia bóp qua cổ của nàng, phiến qua mặt của nàng, đẩy nàng xuống dưới.

Thân Tự Cẩm con ngươi nhanh chóng co rút lại, bên tai xuất hiện các loại tạp âm xa lạ.

"Cô ta muốn gϊếŧ mày."

"Đi nhanh một chút."

"Không, mày gϊếŧ cô ta."

"Mày sẽ chết."

Một tiếng tiếp lấy một tiếng, giống như là máy móc hư phát ra tạp âm.

Bên tai của nàng gần như sắp nổ.

Cũng không nghe gì được.

"Quý khách? "

"Tiểu tỷ tỷ?"

Thân Tự Cẩm trước mắt bánh ngọt đột nhiên biến thành một thanh dao mang theo máu, nàng hét lên một tiếng, tay không có nhận, đánh đổ bông tuyết tô trong tay thu ngân.

Cửa hàng bánh ngọt lập tức yên tĩnh.

Thu ngân viên một mặt mờ mịt.

Thân Tự Cẩm há miệng lớn hô hấp lấy, ánh mắt bởi vì hoảng sợ mở thật to, luống cuống lại bối rối, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống.

Tầm mắt của nàng quét đến gương mặt của thu ngân viên, hậu tri hậu giác mới phát hiện bản thân thất thố, một trận ngượng ngùng cấp tốc tràn đầy trên khuôn mặt tái nhợt.

"Ngượng ngùng." Nàng mang theo áy náy cúi đầu, tiếng nói mang theo nhẹ nhàng rả rích rung động, "Tôi không có cầm chắc."

"A, không có việc gì ạ." Thu ngân viên bị nàng mới vừa thét lên hù đến, sắc mặt lúng túng một hồi, "Tôi một lần nữa lấy cho cô một phần khác."