[Tiễn Nga] Nhất Nhãn Vạn Niên, Nhất Thành Bất Biến

Chương 6

Đối diện với ánh mắt thâm tình chuyên chú đó, cô sao có thể nỡ từ chối? Cô không muốn làm tổn thương người đó thêm một lần nào nữa, người đó đã chịu đựng nỗi đau mà không ai trên thế gian này có thể chịu được, một mình âm thầm lặng lẽ bước đi trên con đường chông gai, gánh vác trách nhiệm to lớn, mặc cho sự sỉ nhục, khinh bỉ của vạn người chúng tiên, anh cũng không hề lùi bước...

Quá đủ rồi, đã tới lúc anh cũng nên có được hạnh phúc cho riêng mình và nếu điều đó có liên quan đến cô...

"Tỷ cam lòng suốt đời cô độc ở cung Quảng Hàn lạnh lẽo này sao?"

"Chiếc khuyên tai đó do một người si tình nhặt được. Người đó thường ngắm Quảng hàn cung đến thất thần, thậm chí bằng lòng vì tỷ mà phản lại thiên quy, xuống phàm giới làm yêu..."

Vang vọng bên tai cô là những lời nói từ rất lâu về trước của Tam Thánh Mẫu, và trước khi cô kịp nhận ra mình làm gì, một tiếng "Được" đã bật ra khỏi đôi môi mềm mại đó. Gương mặt sáng như ngọc của cô đỏ ửng, thập phần quyến rũ, cô vội vàng cúi đầu, có chút xấu hổ đến rụt rè, nhưng không hề hối hận. Đến cuối cùng, nên cho cả 2 người một cơ hội, cũng coi như cho bản thân cô cơ hội, đã tới lúc, cô nên vượt qua quá khứ mà hướng về phía trước - tới một tương lai mà ở đó có người đàn ông đã yêu cô hàng ngàn năm, người đã dùng cả sinh mạng để chứng minh tình yêu chân thành của mình với cô sâu rộng như đại dương bao la thế nào, rằng anh yêu cô đến tận xương tủy ra sao, rằng anh đã khắc sâu hình bóng cô vào tận sâu trong linh hồn anh như thế nào...

Vậy thì tại sao cô không thể không cảm động, dù không biết sẽ còn bao nhiêu muôn trùng khó khăn, từ đây, cô đều nguyện ý bước đi cùng anh, cùng sẻ chia những nỗi buồn, niềm vui, cùng nhau trải qua 4 mùa xuân hạ thu đông, chỉ cần còn có ngày mai, dù là ngày mai nào, cũng sẽ có cô bên anh, lần này.. hãy để cô là người yêu thương anh đi!

Dương tiễn chờ đợi một lúc lâu, vốn trong lòng luôn tràn đầy hi vọng, cảm giác rằng cô sẽ đồng ý với mình, chỉ là thời gian trôi qua, sự hồi hộp và mong đợi dần biến mất, thay vào đó là ảm đạm cùng thất vọng, có lẽ... là anh đã quá tự phụ... tự huyễn hoặc rằng bản thân có thể đã ở trong lòng cô...

Ngay lúc anh tính mở miệng bào chữa để thoát khỏi tình huống xấu hổ này, lại bất thình lình nghe được câu trả lời mà anh đã hằng ao ước

"Được"

.... Anh nghe lầm à? hay anh đã quá tuyệt vọng đến mức xuất hiện ảo giác?

Anh ngơ ngác nhìn cô, lưỡng lự không biết nên hỏi lại cô không..., anh cảm thấy, chỉ cần đứng trước mặt cô, anh không còn là vị Tư pháp thiên thần oai nghiêm khiến bao chư thần kính nể nữa, anh sẽ vô thức chần chừ, hoảng loạn, lại thiếu quyết đoán, như một chàng thiếu niên bình thường khi đứng trước người mình thích...

"Tiên tử... những gì ngươi nói là thật sao? Ngươi... không hối hận?" anh nhìn cô không chớp mắt, sợ cô sẽ hồi tâm chuyển ý, vì vậy mà mọi câu mọi chữ đều run rẩy và thận trọng, sợ cô sẽ thấy mình bị mạo phạm, rồi tránh xa anh... anh không dám nghĩ đến mình sẽ biến thành dạng gì nếu điều đó thật sự xảy ra....

Tuy vẫn còn nức nở, nhưng xen lẫn vào đó là cảm thấy buồn cười, không khỏi thấy thương tiếc, người đàn ông này... từ nay với cô.. không cần phải quá mức thận trọng như thế nữa...

"Ta đã hứa với ngươi, từ nay về sau, ánh trăng này chỉ chiếu sáng một mình ngươi, còn việc ta có đáp lại tình cảm của ngươi hay không, điều đó còn tùy thuộc vào bản lĩnh của Nhị Lang Chân Quân ngươi" Giọng nói vừa mới khóc có chút nghẹn ngào, nhưng lại kiên định và có chút trêu chọc, như làn gió xuân dịu dàng thổi qua trái tim đầy vết sẹo của anh, khiến lòng anh phút chốc ấm áp lạ thường...đã luôn là cô - người duy nhất có thể nắm giữ và dễ dàng điều khiển mọi cảm xúc trong anh, cuối cùng... ánh trăng anh dành cả cuộc đời đeo đuổi, khao khát đến tuyệt vọng, tựa như chẳng thể với tới, nay lại chỉ thuộc về một mình anh... Thật là muốn tát bản thân một cái....

Từ bất ngờ đến vui mừng, nỗi khát vọng mà anh bao lâu nay đã kiềm nén giờ như dung nham phun trào, tràn ra khỏi ánh mắt anh, khiến nó rực rỡ, lại nồng cháy đến không ngờ. Sự nóng rực quấn quanh cùng thâm tình tràn trề không thể đứt đoạn, đôi mắt anh một màu đen sâu thẳm, và cô thoáng nhìn thấy sự điên cuồng chiếm hữu, độc đoán u ám như một con thú vừa mới được tháo dây xích, hoàn toàn được giải phóng... cô giật mình, nhìn kỹ lại thì không còn thấy nữa, kì lạ... Cô lắc đầu, Dương tiễn là người đàn ông tâm trong sáng, có thiên hạ chúng sinh trong lòng, không thể là loại người âm mưu xảo quyệt như cô thấy được

"Hằng Nga?"

"Không có gì, bây giờ cũng đã khuya, Chân quân cũng nên về nghỉ ngơi, đây là hương trầm ta đặc biệt pha chế từ các loại thảo mộc cùng với hoa quế của Quảng hàn cung, có thể giúp ngươi an tâm tĩnh thần." Sau khi bình ổn lại tâm tình đôi chút, cô ngay sau đó lại biến ra một hộp gỗ nho nhỏ có khắc họa chi tiết hoa lan đưa cho anh, lại không nghĩ rằng hành động này của cô càng làm cho ai đó thêm ngây ngất

"Cảm tạ tiên tử, chỉ là hi vọng ngươi có thể gọi ta là Dương tiễn, gọi Chân quân nghe xa cách quá..." Anh buồn bã nói, thanh âm vô cùng ủy khuất, khiến người nghe thấy xót xa, chỉ là không ai biết được anh suy tính gì trong đầu. Từ khi biết được bản thân có cơ hội, anh liền quyết tâm phải theo đuổi cho bằng được, Thứ mà Dương tiễn này muốn, dù có dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải giành được trái tim mỹ nhân, dù cho đó có là tỏ ra đáng thương, yếu đuối, khiến cô sinh lòng áy náy, đau lòng, anh cũng sẽ làm! nếu không, anh lập tức viết ngược tên mình!

"....Dương tiễn, như vậy đã hài lòng ngươi chưa?" Thấy anh vẻ mặt như muốn khóc, cô không suy nghĩ nhiều liền đồng ý với anh

"...Rất hài lòng, chỉ là...." Cảm giác được cô rất để ý đến cảm nhận của mình, Anh ngược lại muốn xem xem cô có thể chiều chuộng anh đến mức nào

"Như thế nào?"

"Ta thích ngươi gọi ta là Nhị Lang hơn..." Ánh mắt ngay thẳng, trực tiếp, như thể không biết lời vừa thốt ra có thể chấn động người đối diện như thế nào

"Dương tiễn!!"

Sắc mặt cô đỏ bừng như muốn chảy máu. Con người này thật vô liêm sỉ!

"Dương tiễn, ngươi đừng được nước mà lấn tới!. Danh xưng đó rõ ràng là..." Tới đây cô liền im bặt, xoay người qua chỗ khác, không dám nói thêm điều gì

Anh đương nhiên biết ý cô là gì, nhưng anh cứ muốn được đằng chân lên đằng đầu đấy, thì làm sao?! Cô đấu lại với anh à? nếu cô đã đau lòng vì anh như vậy, tại sao lại không tận dụng triệt để nó để gần gũi hơn với cô...

Hằng Nga, chính nàng là người vẽ đường cho hươu chạy...vì thế, đừng nên trách anh...

Anh nhếch mép, rất nhanh sau đó liền trở thành bộ dáng đáng thương, ánh mắt cụp xuống, 2 tay cầm lấy hộp trầm buông thõng, nhỏ giọng đượm buồn nói

"Tiên tử, ta thật không hiểu ngươi nói gì, ta chỉ là cảm thấy, cách xưng hô này rất tốt, lại có phần thân thiết hơn. Lúc trước, khi ta còn nhỏ, cha mẹ ta thường hay gọi ta là Nhị Lang, còn Tam muội thì gọi ta là Nhị ca, tiên tử, dù sao ngươi cũng hay gọi ta là Nhị lang thần, chi bằng gọi tắt bớt 1 chữ, chỉ là Nhị lang thôi... có được không?"

"Ta...." Hằng nga thật sự quẫn bách, cô cảm thấy lời nói anh rất chân thành lại còn chứa đựng chút hoài ức buồn bã, trong lòng cô dao động, cô rất muốn đồng ý với anh, chỉ là cách xưng hô này thật sự không ổn, giống như đang nói với thiên hạ rằng anh và cô đã trở thành vợ chồng...

"....Tiên tử, ngươi không cần nói nữa, là ta đã sai, ta đã vượt quá phạm vi mà ngươi đã cho ta. Ta chỉ hi vọng ngươi - người mà ta yêu có thể gọi ta danh xưng này lần nữa, để ta có thể có chút hoài niệm về ký ức thuở nhỏ của mình, ít nhất có thể gợi lại được quá khứ hạnh phúc và vui vẻ của gia đình ta... Quên đi, là ta đã không đúng, xin tiên tử hãy rộng lượng mà bỏ qua, coi như ta chưa từng nói gì..." Nói xong anh quay lưng lại phía cô, trước ánh trăng, bóng lưng thẳng tắp của anh càng thêm cô độc của anh khiến cô xót xa không thôi, như vậy... cũng không thể không được...

Cô cuống quýt xoắn tay áo, hoàn toàn không hay biết Người trước mặt đã lén quay lại quan sát biểu tình cô một cách thích thú, cô cắn chặt răng, hít thở thật sâu, âm thầm hạ quyết tâm nói

"Được rồi... Nhị lang..."

Ngay tức khắc, anh cao hứng quay lại đối diện cô, ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào cô,

"Ngươi có thể nói lại được không?"

"...Nhị lang"

Chưa bao giờ anh nghĩ rằng, danh xưng này được thốt lên từ đôi môi đó lại dễ nghe và êm ái đến vậy, như một lời thủ thỉ ngọt ngào đầy quyến rũ, cô vốn rất xinh đẹp, vẻ đẹp vô song của cô không ai có thể sánh bằng, giờ phút này, đôi má cô phơn phớt hồng, nụ cười ngại ngùng bẽn lẽn như thiếu nữ, như đóa tuyết sơn ngàn năm băng giá nay bỗng nở rộ, bộc lộ sự quyến rũ và yêu kiều đến hút hồn,..mọi thứ của cô đều khiến anh ngây dại đến si mê...

"Vậy, ta xin phép rời đi trước... Nhị Lang"

Nhìn bóng dáng cưỡi mây gấp rút như chạy trốn khỏi anh, tại sao có thể dễ thương, thuần khiết đến như thế...

Anh cứ ngây ngốc như vậy trở về và hoàn toàn không biết vì sao mình có thể an toàn về đến Chân vương điện mà không bị rớt thẳng xuống đất

Thật là may mắn...