Kỳ thi tuyển sinh đại học ở Giang Tô khó hơn so với ở tỉnh chúng tôi, nhưng cũng có chút giá trị.
Tay vừa chạm vài tài liệu thì tay Đoàn Khinh Hứa cũng che lên trên tay tôi. Người ngoài nhìn vào, chúng tôi chẳng qua là tình cờ gặp nhau.
Nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được ngón út kia giật giật, vuốt nhẹ ngón tay tôi hai lần.
Tôi bĩu môi nhìn cậu ấy, tai cậu ấy đỏ bừng, rất nhanh buông tay ra: "Bạn học Lục, đề bài phía trên rất thú vị, cậu có thể cho tôi một bản được không?"
Hành động bí mật của chúng tôi không bị người khác phát hiện.
Lục Thanh Dao bị đôi mắt đào hoa của cậu ấy nhìn chằm chằm, ngượng ngùng nói: "Tất nhiên là được."
Đêm đó, Đoàn Khinh Hứa chặn tôi ở góc tường, đưa cho tôi một bản tài liệu khác, ánh mắt xâm chiếm nhìn vào môi tôi.
Có chút nóng.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy.
Nhìn bản tài liệu của Lục Thanh Dao đưa bị ném vào thùng rác cách đó không xa.
Tôi lắc đầu thở dài: "Haiz, đã nói cậu bao nhiêu lần rồi, phải biết tiết chế đối với nữ sinh"
Đoàn Khinh Hứa không để trong lòng, trước ánh mắt kiên trì của tôi, mới không cam lòng miễn cưỡng gật đầu.
Sau khi tôi kết thúc huấn luyện, trở lại trường học, dường như phe cánh của tôi đã bị xâm chiếm.
Trước kia, những bạn học từng chơi thân với tôi giờ lại có chút xa lạ, ngược lại lại chơi rất thân với Lục Thanh Dao.
Ngay cả Đoàn Khinh Hứa hình như cũng lạnh nhạt với tôi không ít.
Đáy lòng lộp bộp một tiếng, những món quà đã chuẩn bị xong nhét vào dưới gầm bàn.
Tiết học cuối cùng là tiết thể dục.
Tôi ở trong lớp làm đề, trên sân bóng, mới được ba phút Đoàn Khinh Hứa đã lấy được một điểm đầu tiên, các nữ sinh la hét chói tai khiến thầy chủ nhiệm khiển trách.
Tôi cong môi, viết ra câu trả lời chính xác.
Khi chuông tan học vang lên, tôi chờ rất lâu, cũng không thấy Đoàn Khinh Hứa đến đón tôi, tôi liền thu dọn đồ đạc đi xuống lầu.
Ở đâu đó trong bãi đậu xe, tôi tận mắt nhìn thấy Lục Thanh Dao cầm một bức thư tình màu hồng đưa cho Đoàn Khinh Hứa.
Cậu ta nhận.
Lại không ném nó vào thùng rác.
Tôi siết chặt quai cặp sách, khi nhìn lại lần nữa, Đoàn Khinh Hứa đã không còn ở đó.
Lục Thanh Dao cười khẽ: "Cậu ấy thật đáng yêu. Bạn học Tô vẫn luôn coi cậu ấy như anh trai à?"
Tôi nhìn lướt qua cô ấy.
Lục Thanh Dao nhất thời có chút khó chịu: "Cậu đừng có mà đắc ý, tất cả những gì của cậu bây giờ, cuối cùng đều sẽ là của tôi!"
Mấy ngày tiếp theo, Đoàn Khinh Hứa không tiếp xúc với tôi nữa.
Lúc tôi lên sân thượng, thỉnh thoảng nghe thấy Lục Thanh Dao lẩm bẩm: "Tôi đã nói rồi, loại thanh mai trúc mã giống như cửa sổ giấy không thể chọc thủng này, một khi bị chọc thủng, sẽ rất mỏng manh."