Thực ra Mục Chí Tuyền chưa bao giờ có ý định sử dụng nó, nhưng sự việc thay đổi khi Chu Tiệp Lệ ngày càng ở lại trường nhiều hơn.
Những lời nhắc nhở của anh họ về việc thuốc có thể hết hạn cứ văng vẳng trong đầu anh ta, cuối cùng Mục Chí Tuyền không thể kiềm chế được du͙© vọиɠ bên trong mình. Anh ta mua cam, đặc biệt tiêm nửa chai thuốc vào hai quả cam, đây là một liều khá lớn.
Tối hôm đó, với tâm trạng hồi hộp, anh ta gõ cửa phòng của Chu Tiệp Lệ. Vì hai người đã quen biết, hơn nữa Mục Chí Tuyền lại là người chịu trách nhiệm về an ninh của trường nên Chu Tiệp Lệ không hề đề phòng gì.
Mục Chí Tuyền đặt cam lên bàn và bắt đầu bóc vỏ, nói rằng đây là cam từ quê gửi lên, nhất định phải thử.
Chu Tiệp Lệ vừa từ chối vừa cầm bài tập đang sửa dở và quay lưng lại, có lẽ để tế nhị từ chối yêu cầu của anh ta bằng cách tỏ vẻ bận rộn với công việc.
Bị Chu Tiệp Lệ thờ ơ, Mục Chí Tuyền cảm thấy nản lòng, anh ta nghĩ rằng sự quan tâm lâu dài của mình không được Chu Tiệp Lệ ghi nhận.
Ánh đèn vàng nhạt trong phòng tạo ra những bóng đổ hoàn hảo của cơ thể người phụ nữ, đường cong gợi cảm khiến tim Mục Chí Tuyền đập mạnh. Tay cầm vỏ cam của anh ta run lên. Nếu có thể chạm vào cô ấy...
Anh ta lấy lọ thủy tinh nhỏ từ túi ra, nhanh chóng đổ chất lỏng vào tay rồi bất ngờ lao tới bịt miệng cô ấy. Sức của người phụ nữ rất yếu, chỉ vùng vẫy vài cái, cộng thêm tác dụng của thuốc, cô ấy nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê.
Người phụ nữ nằm trên sàn, yên tĩnh như một nàng công chúa ngủ trong rừng. Cô ấy thở đều, tỏa ra mùi hương quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
Tuy nhiên, lo sợ cô ấy tỉnh lại, anh ta đổ thêm chút thuốc còn lại vào miệng cô ấy. Khi ngón tay đeo găng của anh ta chạm vào lưỡi mềm của cô ấy, toàn thân anh ta run rẩy.
Máu trong người Mục Chí Tuyền sôi lên, cuối cùng bản chất thật của anh ta cũng bộc lộ. Anh ta đưa tay sờ lên mặt và cơ thể của cô ấy, nhưng vì lý do công việc, anh ta luôn đeo găng tay. Để tăng thêm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh ta run rẩy cởi bỏ quần áo của cô ấy.
Tuy nhiên, sự căng thẳng tột độ và lo sợ cô ấy tỉnh dậy khiến anh ta không thể thành công.
Sau nhiều lần cố gắng thất bại, anh ta tháo một chiếc găng tay ra, định dùng tay để tự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng đúng lúc đó, lông mi dài của Chu Tiệp Lệ khẽ rung, mí mắt từ từ mở ra.
Lúc đó, Mục Chí Tuyền gần như bị dội một gáo nước lạnh, sự tà ác, sợ hãi và mong muốn trốn tránh khiến anh ta bất ngờ siết chặt cổ cô ấy.
Chu Tiệp Lệ không có nhiều sức để phản kháng, mắt cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào anh ta.
Sau khi xác nhận rằng Chu Tiệp Lệ đã chết, anh ta hoảng hốt ngã ngửa ra sau, thở hổn hển.
Rõ ràng là anh ta chỉ muốn chạm vào Chu Tiệp Lệ, không ngờ lại gϊếŧ chết cô ấy. Anh ta thích Chu Tiệp Lệ, chưa bao giờ nghĩ sẽ hại cô ấy...
Một tiếng sấm lớn vang lên như đứt phăng dây thần kinh của Mục Chí Tuyền, khiến anh ta không còn dám thực hiện kế hoạch của mình nữa, vội vàng bò ra khỏi phòng.
Nửa đêm, anh ta bình tĩnh hơn một chút và quay lại dọn dẹp hiện trường, lau sạch dấu vân tay trên cổ của cô ấy và lấy đôi bông tai làm kỷ niệm.
“Nếu cô ấy ăn xong quả cam tôi đã bóc, cô ấy sẽ không chết…”