[Kính thưa quý khách, máy bay của chúng ta gặp phải luồng không khí nhiễu động trên hành trình, do đó sẽ có sự rung lắc rõ rệt. Xin quý khách ngồi tại chỗ và thắt dây an toàn. Nhà vệ sinh tạm thời ngừng phục vụ, xin cảm ơn sự hợp tác của quý khách.]
Kèm theo giọng phát thanh, thân máy bay không ngừng rung lắc. Một số hành khách nhát gan đã bắt đầu khóc. Trước đó đã có những tin tức về tai nạn máy bay, và trong tình huống không thể kiểm soát, con người rất dễ rơi vào cảm xúc tiêu cực. Một gia đình đi cùng nhau thậm chí đã ôm đầu khóc lớn. Một số người có tinh thần không vững thậm chí bắt đầu chửi rủa các tiếp viên... Ở độ cao 13.000 mét, không ai là không sợ hãi.
Tiếp viên hàng không liên tục an ủi hành khách, trong khi các phi công trong buồng lái đang rất hoang mang. Trời quang không một gợn mây, không có dòng không khí đối kháng, không có bất kỳ điều gì bất thường, nhưng máy bay lại giống như bị ai đó nắm lấy và lắc mạnh. Họ đang lệch khỏi lộ trình, rất nguy hiểm! Tất cả những gì phi công có thể làm là điều chỉnh liên tục để giữ cho máy bay ổn định trong hành trình.
Diệp Lẫm nhíu mày. Theo lý mà nói, cô là người không có vận khí, đôi khi gặp phải những chuyện xui xẻo, nhưng không đến mức gây ảnh hưởng đến nhiều người, tạo ra thảm họa lớn như vậy. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không có mây. Bằng mắt thường, có thể thấy máy bay đang bị di chuyển từng chút một!
Trong tình huống khẩn cấp, không ai được phép đi lại tự do trên máy bay. Diệp Lẫm nhắm mắt lại, mở ra linh thức để quét khắp máy bay. Cô ngồi ở khoang hạng thương gia, và trong nhà vệ sinh ở phía sau khoang hạng phổ có một luồng khí đen. Lúc mới lên máy bay, cô đã quét qua nhưng không phát hiện điều gì bất thường, vậy ai đã đặt thứ đó ở đó? Đây không phải là tự sát sao?
Không kịp nghĩ nhiều, cô kết một thủ ấn: "Phá!"
Trong nháy mắt, một tia sáng màu xanh lóe lên dưới bồn rửa trong nhà vệ sinh, tờ bùa màu nâu đất hóa thành tro bụi. Lập tức, phi công cảm thấy bàn tay vô hình đang nắm lấy máy bay biến mất, và máy bay trở lại trạng thái bay ổn định.
Hành khách trong khoang vỗ tay tán thưởng phi công, đồng thời thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi một thảm họa.
Diệp Lẫm không thu hồi linh thức ngay lập tức, cô quan sát tất cả mọi người trên máy bay để tìm kẻ đã đặt vật đó, nhưng không phát hiện được bất kỳ manh mối nào. Cô thu hồi linh thức, sau đó kết một thủ ấn "Thanh tâm" để làm dịu tâm trạng lo lắng của mọi người trên máy bay.
Cô dựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay đang bay ổn định trên tầng mây. Tờ bùa có thể là bùa hẹn giờ, loại bùa này sẽ có hiệu lực vào thời điểm cụ thể, trước đó không thể phát hiện ra. Rõ ràng đối phương là một cao thủ. Nhưng tại sao hắn lại làm vậy? Gϊếŧ người không phân biệt? Hay là chỉ muốn gϊếŧ một người mà không ngại hy sinh nhiều người?
Diệp Lẫm nhíu mày. Một người có khả năng như vậy nhưng lại không đi theo con đường chính đạo thì quả là một mối nguy hiểm lớn. Nhà vệ sinh là nơi công cộng, rất nhiều người ra vào, không thể lần theo dấu vết, kẻ này không chỉ nguy hiểm mà còn rất xảo quyệt.
Chuyến bay của cô bị trễ hai tiếng, khi ra khỏi sân bay, Diệp Lẫm đeo balo, kéo thấp mũ bóng chày xuống, duỗi dài chân đi về phía lối ra đặc biệt.
Vừa qua khỏi góc rẽ, cô nhìn thấy một vài người đứng ở cửa ra, nhưng chỉ có một người phụ nữ ở giữa là nổi bật nhất. Người phụ nữ đó có dáng người thon gọn nhưng lại toát ra khí chất lạnh lùng, mang lại cảm giác áp bức vô hình. Nàng có mái tóc dài xõa ngang vai, đôi mắt thanh tú, thân hình quyến rũ với những đường cong rõ ràng, đôi chân dài ẩn mình trong chiếc quần jean. Một số người sinh ra đã có vẻ ngoài đặc biệt, chỉ cần một cái nhìn đã có thể khiến họ nổi bật giữa đám đông, và Cố Lý chính là một người như vậy.
Diệp Lẫm vừa nhìn đã nhận ra Cố Lý, không chỉ bởi nhan sắc nổi bật mà còn vì ánh hào quang màu vàng kim tỏa ra xung quanh nàng. Đúng là đáng ghen tị, có những người sinh ra đã được trời ưu ái, không còn cách nào khác, họ đã chiến thắng ngay từ vạch xuất phát.