Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 108

Ngày lễ trưởng thành đến rất nhanh, cùng ngày Tư Không Viêm Lưu vì Tư Không Vịnh Dạ tổ chức một nghi thức sắc phong thái tử cực kỳ long trọng xa xỉ.

Hình thức to lớn, nghi thức rườm rà, phô trương xa hoa, đúng là hiếm gặp, thậm chí so với nghi thức thái tử đăng cơ còn muốn long trọng hơn.

Nghi thức này, rất nhanh trở thành tiêu điểm nghị luận cho toàn bộ con dân Đại Hoa triều, không chỉ là nghi thức phô trương, lại bởi vì Tư Không Vịnh Dạ cùng ngày lên Thái tử vị.

Ngày này, Tứ hoàng tử Tư Không Vịnh Dạ thần long kiến thủ bất kiến vĩ* của Đại Hoa triều vừa xuất hiện, liền chấn kinh ánh mắt mọi người.

Trong ngày hôm ấy, Tư Không Vịnh Dạ mặc thái tử bào ngũ long minh hoàng sắc, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất lạnh nhạt có uy nghiêm không để cho khinh nhờn.

Tuy rằng xuất thân từ hoàng gia ngư long hỗn tạp, nhưng trên người Tư Không Vịnh Dạ không có lây dính nửa điểm khí không sạch sẽ, ánh mắt cao nhã mà an hòa, giống như băng tuyết thuần khiết trên đỉnh núi cao, làm cho người đối mặt với y bất giác lâm vào hổ thẹn.

Khi Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt trang nghiêm tiếp nhận từ trong tay Tư Không Viêm Lưu một đạo thánh chỉ nặng trịch, đây cũng liền đại biểu cho y đã thật sự trở thành đương kim thái tử Đại Hoa triều.

Tuy rằng hoàng quyền lớn nhất, Tư Không Viêm Lưu ngày hôm đó vẫn là đối tượng cho mọi người cung kính ngưỡng mộ, nhưng là trong lễ sắc phong đại điển, không thể nghi ngờ Tư Không Vịnh Dạ mới là diễn viên chính.

Ánh mắt mọi người, đều hướng về tân thái tử khí chất bên ngoài cực kỳ xuất sắc này, ánh mắt hoặc kinh ngạc, hoặc kinh diễm, cũng hoặc là ganh ghét. . . . . .

Nói ngắn gọn, ngày này qua đi, tiếng tăm của Tư Không Vịnh Dạ lập tức tăng vọt, nổi bật có một không hai, vượt qua cả các hoàng tử khác.

Cuộc sống bình yên, cứ như vậy bị đánh vỡ.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đã vào cuối mùa thu, thời tiết mát mẻ ngẫu nhiên làm người cảm giác có chút âm hàn, tuy rằng vẫn mỗi ngày là ánh nắng khắp nơi, nhưng là ánh mặt trời lại sớm đã không có sự độc ác của mùa hè, biểu thị mùa đông sắp đến.

Không trung xanh lam như tẩy, trong suốt giống như một khối lam thuỷ tinh không hề tạp chất, ở chân trời vài đám mây bay lững lờ nổi bật, lại làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Mà ở giữa một ngày mùa thu tốt đẹp thế này, một tửu yến hoàng gia được long trọng tổ chức ngay tại Ngự hoa viên.

Rừng hoa hải đường cùng khoe sắc, xem kẽ là những cái bàn dài làm bằng gỗ mộc hương, trên mặt bàn bày đủ loại món ngon mĩ vị cùng rượu ngon lâu năm đủ kiểu dáng, màu sắc, mùi vị, hình ảnh đẹp mắt vui tai cùng mùi hương xông vào mũi vô cùng hấp dẫn tham trùng trong dạ dày người.

Tư Không Vịnh Dạ im lặng ngồi bên Tư Không Viêm Lưu, biểu tình bình thản hiền hoà, làm bộ như lơ đãng đánh giá tân khách đều đã nhập tòa.

Bởi vì là yến hội hoàng gia, cho nên người đến tham gia trên cơ bản đều là người có quyền có chỗ đứng trong cung, trừ bỏ phi tử Tư Không Viêm Lưu cùng hoàng tử, đây chính là cái gọi là hoàng thân quốc thích.

Tư Không Vịnh Dạ phi thường không thích trường hợp như vậy, cho nên vẫn là giữ nghiêm mặt, ánh mắt cũng không có nhất quán hiền lành, trở nên có chút âm trầm, điều này làm cho tầm mắt của những người chung quanh nhìn y có chút kinh ngạc.

Tân khách tiến đến trên mặt phần lớn mang theo thản nhiên mỉm cười, chính là cảm giác căn bản như là trong một cái khuôn mẫu khắc đi ra, có vẻ nghìn bài một điệu, làm cho Tư Không Vịnh Dạ cảm giác thập phần phản cảm.

“Vịnh Dạ, làm sao vậy? Bộ dáng thế nào giống như không hề vui vẻ?” Tư Không Vịnh Dạ khác thường làm cho Tư Không Viêm Lưu ngồi bên cạnh y có chút lo lắng: “Có phải không thích nơi có nhiều người không?”

Tư Không Vịnh Dạ miễn cưỡng đả khởi tinh thần hướng nam nhân mỉm cười: “Không có gì, chính là tối hôm qua ngủ không ngon, cho nên có chút mệt mỏi.”

Tư Không Viêm Lưu hơi nhướn mi, vẻ mặt nhất thời hiểu rõ.

“Vịnh Dạ là đang bực phụ hoàng tối hôm qua muốn Vịnh Dạ lâu lắm sao?” Tư Không Viêm Lưu vươn tay, đem Tư Không Vịnh Dạ lãm nhập vào trong lòng, ghé vào lỗ tai y cười xấu xa nói: “Chính là, tối hôm qua bộ dáng Vịnh Dạ mê người như vậy, thật sự là làm cho phụ hoàng muốn ngừng mà ngừng không được a.”

Nam nhân cực nóng hô hấp xẹt qua hai má Tư Không Vịnh Dạ, thổi bay vài nhánh tóc dài bên tai Tư Không Vịnh Dạ, có chút bén nhọn xẹt qua chóp mũi, có loại cảm giác ma dương khác thường.

Tuy rằng quan hệ của hai người sớm không phải là bí mật cần che dấu, nhưng là trước công chúng bị Tư Không Viêm Lưu ôm lấy như vậy, Tư Không Vịnh Dạ vẫn là cảm giác có chút chịu không nổi.

Một phen đẩy ra Tư Không Viêm Lưu ôm ấp, Tư Không Vịnh Dạ hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, sắc mặt bởi vì xấu hổ cùng không được tự nhiên mà ửng đỏ một mảnh.

Nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn tức giận của tiểu tử kia, Tư Không Viêm Lưu nhất thời cười đến vẻ mặt đắc ý.

Mà hai người động tác có chút hơi quá, lại bị những người khác xem trong mắt, nhưng là không ai biểu hiện ra kinh ngạc hoặc

phản cảm, toàn bộ vẻ mặt là biểu tình tập mãi thành thói quen.

Người thời đại này, tư tưởng quan niệm phóng khoáng đáng sợ, tuy rằng Tư Không Vịnh Dạ cùng Tư Không Viêm Lưu hai phụ tử quan hệ thuộc loại không chỉ chi luyến, nhưng lại cơ hồ không có ai nhảy ra phản đối.

Không phải không dám, mà là bởi vì quan niệm thay đổi.

Làm một đế vương, Tư Không Viêm Lưu không chỉ có nắm giữ huyết mạch cả Đại Hoa triều, mà còn ảnh hưởng không khí cả Đại Hoa triều.

Từ lúc Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ công khai quan hệ yêu say đắm về sau, con dân triều đại này đối với quan niệm luân lý tựa hồ cũng dần dần biến yếu , hơn nữa cũng bắt đầu không bài xích nam tử yêu nhau, thậm chí còn đem chuyện này trở thành một loại trào lưu, trình độ ham thích, thật sự là làm cho người ta xem thế là đủ rồi.

Cũng bởi vậy, dân gian có rất nhiều mỹ nam tử yêu nhau trở thành đối tượng kiểu mẫu của mọi người, ngay cả không ít nam tử có huyết thống ràng buộc cũng tồn tại không hiếm tương thân tương ái bầu bạn. Nam phong thịnh hành, thật sự là đạt tới mức trước nay chưa từng có.

Mà hết thảy này, toàn bộ là từ Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ mà ra.

Cũng theo một khía cạnh khác, Tư Không Viêm Lưu là vua của một nước, ở trong giới bình dân có lực ảnh hưởng thật lớn.

Đang lúc Tư Không Viêm Lưu ‘công khai đùa giỡn’ Tư Không Vịnh Dạ, một giọng nữ vô cùng kiều mỵ đột nhiên vang lên: “Hoàng Thượng, thần thϊếp có việc muốn cầu Hoàng Thượng.”

Giọng nói này mềm mại không xương nhất thời hấp dẫn chú ý của mọi người ở đây, nguyên bản tầm mắt đều đặt trên người Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ nhất thời toàn bộ chuyển ngẩng đầu lên, nhìn về hướng thanh âm phát ra.

Tư Không Vịnh Dạ cũng theo tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy người nói chuyện, biểu tình hơi hơi có chút kinh ngạc.

Người mở miệng đúng là Như phi luôn luôn thanh cao cao ngạo.

Quần áo hoa mỹ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần vô song, một đầu tóc dài mềm mại như mặt nước phụ trợ cho khí chất mềm mại đáng yêu của nàng càng thêm thu hút sự chú ý.

Làm một nữ nhân chững chạc, Như phi không thể nghi ngờ là một đại mỹ nữ toàn thân tràn ngập quyến rũ phong tình.

Mà giờ phút này, toàn thân tản ra vị nữ nhân, đang dùng đôi mắt đẹp đầy nước cực kỳ hồn xiêu phách lạc của nàng nhìn chằm chằm Tư Không Viêm Lưu, ánh mắt cực kỳ rõ ràng.

Đối mặt với ánh mắt câu dẫn trắng trợn của nàng, Tư Không Viêm Lưu khóe miệng hiện ra một nụ cười mỉm thản nhiên, không chút kiêng kị nhìn nàng.

Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời rất không tư vị, tâm tình mới vừa vì Tư Không Viêm Lưu đùa mà tốt hơn một chút nhất thời lại buồn bực.

Không nghĩ lại nhìn hai người ngươi tới ta trụ liếc mắt đưa tình, Tư Không Vịnh Dạ lẳng lặng hạ mi mắt, nhìn về phía sơn trân hải vị cực kỳ mê người trên bàn.

“Ách. . . Ái phi, ngươi có cái gì muốn cầu trẫm?” Tư Không Viêm Lưu bình tĩnh thu hồi tầm mắt, ngữ khí thản nhiên mở miệng nói, tay đặt ở bàn đã lặng lẽ dời về phía Tư Không Vịnh Dạ, nhẹ nhàng cầm bàn tay đã nắm chặt thành quyền của y.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tư Không Viêm Lưu đột nhiên cầm tay y.

Mà đối mặt với ánh mắt có chút khϊếp sợ của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu cũng là ảm đạm cười, dùng ánh mắt nói cho y không cần lo lắng.

Độ ấm từ lòng bàn tay nam nhân truyền đến, làm cho Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời buông lỏng, một dòng nước ấm dần dần lan khắp trái tim vốn bị làm lạnh lúc nãy.

Tư Không Vịnh Dạ khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉm, buông bàn tay ra nắm lấy tay nam nhân, hai người mười ngón gắt gao cùng một chỗ, thập phần ăn ý nhìn nhau cười.

Biết Tư Không Vịnh Dạ luôn luôn không có cảm giác an toàn, Tư Không Viêm Lưu dùng hành động chứng minh tâm của mình, quét đi nội tâm nồng đậm nôn nóng cùng bất an của Tư Không Vịnh Dạ.

Ánh mắt hai người trong lúc đó trao đổi thật sự là quá mức ngọt ngào, ở đây không ít người nhất thời bị bộ dáng buồn nôn này của bọn họ làm kích khởi một thân nổi da gà.

Người cổ đại luôn luôn không có thói quen đem tình yêu biểu hiện ra ngoài quá mức trực tiếp, mà phụ tử Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ này với tình yêu cuồng nhiệt chắc chắn là ngoại lệ.

Phương thức hai người biểu đạt tình yêu, so với người hiện đại mấy ngàn năm sau càng ngày càng thoáng hơn, thật sự là chỉ có hơn chớ không kém, thậm chí so với người phương Tây hiện đại còn thoáng nữa là.

Mắt thấy mặt hai người cách nhau càng ngày càng gần, không muốn ến bọn họ trước mặt mọi người biểu diễn cách thức tiêu chuẩn lưỡi hôn, Như phi vội vàng mở miệng gắt giọng: “Hoàng Thượng, thần thϊếp có việc yêu cầu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng như thế nào liền quên thần thϊếp rồi.”

Hết chương thứ một trăm linh tám.

thần long kiến thủ bất kiến vĩ*: nhìn rồng thấy đầu không thấy đuôi, ý nói là không biết rõ.