Tư Không Vịnh Dạ hai tay nắm đồ vật lớn ở hạ thân Tư Không Viêm Lưu, sầu mi khổ kiểm trừng mắt, giống như có thâm cừu đại hận gì đó.
Gần một giờ không ngừng, bộ mặt tên dữ tợn này cư nhiên còn chưa có dấu hiệu muốn đạt tới cao trào.
“Phụ hoàng, tay ta đau quá, có thể dừng lại không?” Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, đáng thương nhìn Tư Không Viêm Lưu liếc mắt một cái.
Tư Không Viêm Lưu rất thoải mái, làm sao cho phép y dừng lại, vì thế vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: “Điều này sao có thể, làm việc phải có trước có sau, Vịnh Dạ nếu ngươi làm như vậy, phụ hoàng là sẽ không giúp ngươi chữa được bệnh nga.”
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cả người đều co lại.
Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ bộ dáng khổ không nói nổi, Tư Không Viêm Lưu thấy tiểu gia hỏa này vô luận lúc nào cũng đều đáng yêu như vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn khi dễ y một chút.
Kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng mãnh liệt, thân thể Tư Không Viêm Lưu bắt đầu không thể ức chế run rẩy lên, cơ thể toàn thân bắt đầu căng thẳng, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.
Cảm giác được thân thể Tư Không Viêm Lưu dị động, Tư Không Vịnh Dạ có chút không hiểu ra sao ngẩng đầu, lại phát hiện bộ dáng Tư Không Viêm Lưu hiện tại thoạt nhìn thập phần quái dị.
Lúc này Tư Không Viêm Lưu sắc mặt có chút ửng hồng, tóc dài bị mồ hôi ướt nhẹp, có chút hỗn độn dính vào trên mặt, mày hơi hơi nhíu, ánh mắt híp lại, có chút mê ly, miệng từng ngụm từng ngụm thở phì phò, tiết y trên người cổ áo mở nửa, lộ ra ngực rắn chắc bên trong, anh nhũ phấn hồng một chút như ẩn như hiện, thường thường nhảy lên, cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ kẻ khác.
Rõ ràng là một tuấn đĩnh nam nhân tràn ngập khí khái nam tử, giờ phút này bộ dáng lại có vẻ vô cùng mị hoặc, thậm chí so với nữ tử còn đẹp hơn ba phần, nhưng là không chút nào làm cho người ta cảm thấy phản cảm.
Hảo ~ hảo mê người ~! Tư Không Vịnh Dạ con ngươi nhất thời có chút đui mù, nhìn không chuyển mắt gương mặt hắn bởi vì quá mức hưng phấn mà có vẻ quyến rũ, theo bản năng nuốt
nuốt nước miếng.
Đúng lúc này, Tư Không Viêm Lưu gầm nhẹ một tiếng, sau đó thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy lên.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời phản ứng lại: hắn đến cao trào .
Một chất lỏng trắng ngà từ bên trong phân thân thẳng tắp của Tư Không Viêm Lưu phun ra, Tư Không Vịnh Dạ không kịp né, bị phun đầy mặt và cổ.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời hóa đá.
Chất lỏng dính dính mang theo hương vị đặc biệt của nam nhân từ khuôn mặt bóng loáng của Tư Không Vịnh Dạ chậm rãi chảy xuống, cái loại cảm xúc nóng và dính này làm cho Tư Không Vịnh Dạ có cảm giác phi thường khó chịu.
Run rẩy
bắn tinh hoa trong cơ thể mình ra, Tư Không Viêm Lưu dần dần từ dư âm cao trào tỉnh táo lại.
Thời gian dài áp lực, làm cho Tư Không Viêm Lưu lúc này phát tiết càng mãnh liệt, nhưng cũng bởi vì vậy mà, Tư Không Viêm Lưu nhất thời cảm giác thần thanh khí sảng, cả người thoải mái
rất nhiều.
Tư Không Viêm Lưu mở mắt ra, lại bị bộ dáng Tư Không Vịnh Dạ lúc này làm hoảng sợ. Lúc này trên mặt trên người y dính đầy x dịch vừa mới từ trong thân thể hắn bắn ra, toàn thân hỗn độn, lúc này đang ngơ ngác nhìn chất lỏng màu ngà trên tay mình, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Tiểu tử kia thực rõ ràng là bị cảnh tượng mới rồi dọa sợ, Tư Không Viêm Lưu nhất thời hiểu rõ nhún vai: tiểu tử kia căn bản vẫn là giấy trắng, bị dọa là bình thường, về sau sẽ từ từ quen đi.
Tư Không Viêm Lưu cầm một cái khăn tơ tằm trên giường, lau khô dịch trên người trên mặt Tư Không Vịnh Dạ, ôn nhu nói: “Vịnh Dạ đừng sợ, phía trước ngươi cũng không phải giống phụ hoàng sao? Loại cảm giác này thực thoải mái, sau này ngươi sẽ từ từ biết.”
Tư Không Vịnh Dạ cả người cứng ngắc mặc cho hắn chà lau mặt mình, ánh mắt dại ra, chỉ nhìn gương mặt Tư Không Viêm Lưu hình như đang đối diện với mình, miệng hé ra hợp lại, không biết đang nói cái gì.
Tư Không Vịnh Dạ trước đó cũng phát tiết một lần, mặt trên tiết khố cũng dính một ít x dịch, Tư Không Viêm Lưu mặt nhăn nhíu mày, cởϊ qυầи y, hạ thân thiếu niên trơn bóng hiện ra trước mặt hắn không sót gì.
Hạ thân đột nhiên bại lộ trong không khí, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời phục hồi tinh thần lại.
Vội vàng che hạ thân trần trụi của mình, Tư Không Vịnh Dạ thần tình đỏ bừng trừng mắt Tư Không Viêm Lưu: “Phụ hoàng người làm gì?”
Kia một xuân sắc dấu diếm chợt lóe trước mắt Tư Không Viêm Lưu, Tư Không Viêm Lưu thậm chí chưa nhìn thấy rõ gì, liền bị bàn tay nhỏ bé của Tư Không Vịnh Dạ che kín lại.
Nhìn vẻ mặt bé quẫn bách, Tư Không Viêm Lưu nhất thời lại muốn đùa giỡn, hắn không thể chờ được muốn nhìn xem bộ dáng bé bởi vì ngượng ngùng mà khóc, ngẫm lại làm cho người ta thú huyết sôi trào. ( bản tính rốt cục bại lộ~~~)
“Vịnh Dạ rốt cuộc sợ hãi cái gì mà?” Tư Không Viêm Lưu vươn hai tay, ngón tay không ngừng co vào mở ra, làm ra bộ dáng ác quỷ chụp mồi, thân thể chậm rãi hướng về phía y, cười vẻ mặt dữ tợn: “Sớm hay muộn đều là người của phụ hoàng, cho phụ hoàng xem một chút thì có sao đâu?”
Quả nhiên, nhìn bộ dáng Tư Không Viêm Lưu “sắc lang đội lốt người” thật đáng sợ, Tư Không Vịnh Dạ không có chỗ để trốn, nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bộ dáng kia thật giống như một tiểu cừu bị buộc đến đường cùng, đã đáng thương càng đáng thương hơn.
Tư Không Viêm Lưu vươn tay, nắm lấy
bả vai Tư Không Vịnh Dạ, ôm y vào trong lòng.
Tư Không Vịnh Dạ thân thể chấn động, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nam nhân cao lớn vẻ mặt “*** đãng” trước mắt, theo bản năng muốn lùi lại, chính là hai tay Tư Không Viêm Lưu nắm chặt thân thể y, dùng sức lớn,
làm cho y không có một chút đường sống giãy dụa. Tư Không Viêm Lưu hai tay hướng hạ thân y tìm kiếm, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời đột nhiên biến sắc: “Phụ ~ phụ hoàng. Người ~ người muốn làm gì?”
Tư Không Viêm Lưu cười vẻ mặt tà ác, bên trong hai tròng mắt tối lóe ra ánh sáng “Ác lang”: “Phụ hoàng muốn nhìn xem Tiểu Tiểu Dạ đáng yêu của Vịnh Dạ a, không biết Tiểu Tiểu Dạ có thể đáng yêu như Vịnh Dạ hay không mà?”
“Không ~ không cần ~!” Tư Không Vịnh Dạ thất kinh lắc lắc đầu, hai tay che kín hạ thân, hoàn toàn quên sự thật thân thể y đã sớm bị Tư Không Viêm Lưu xem hết ráo.
Tư Không Viêm Lưu dễ dàng mở tay y ra, phân thân Tư Không Vịnh Dạ đáng yêu bại lộ không sót gì trước mặt hắn.
Tư Không Vịnh Dạ phân thân lúc này vô tình ngẩng lên, khí quan đã muốn bắt đầu phát dục không hề nhỏ bé giống như trước vậy, mà là bắt đầu trưởng thành, so với tiểu hài tử cùng tuổi thật đúng là rất có ý tứ “ngạo khí quần hùng”.
Tư Không Viêm Lưu lấy tay chạm
một chút phân thân đáng yêu của y, mỉm cười nói: “Vịnh Dạ đã bắt đầu trưởng thành mà.”
Tư Không Vịnh Dạ không nói gì, càng cúi đầu, cả người cuộn lại, thân thể không ngừng run rẩy .
Tư Không Viêm Lưu nhất thời cảm giác có chút không đúng, vội vàng buông cổ tay Tư Không Vịnh Dạ ra, cúi đầu xem mặt y: “Vịnh Dạ? Ngươi không sao chứ?”
Tư Không Vịnh Dạ không để ý đến hắn, thậm chí ngay cả đầu cũng không nâng một chút, Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút luống cuống, vội vàng nâng cằm y lên.
Tư Không Vịnh Dạ lúc này bên trong cặp mắt hoa đào thật to chứa đầy nước mắt, giống như hai hồ nước đầy ắp, lại cắn chặt môi dưới, quật cường không cho nước mắt từ hốc mắt tràn ra.
Hảo ~ hảo đáng yêu ~
Tư Không Viêm Lưu nội tâm chấn động, nhất thời bị bộ dáng chực khóc đáng yêu của y làm cho mờ mịt.
Hắn vốn cho rằng lúc Tư Không Vịnh Dạ giả dạng thành thục đã là siêu cấp đáng yêu rồi, không nghĩ tới hiện tại lúc y khóc lại đáng yêu đến rối tinh rối mù, quả thực làm cho người ta không thể chịu được. Dù là y còn chưa khóc ra.
Tư Không Viêm Lưu nhất thời ngồi nghiêm chỉnh lại, đôi mắt trông mong nhìn mặt Tư Không Vịnh Dạ, vô cùng kỳ vọng chờ đợi lúc y gào khóc.
Muốn khóc mà lại bị một nam nhân dùng ánh mắt chờ đợi như vậy nhìn chằm chằm, Tư Không Vịnh Dạ miệng mím mím, nhất thời hoàn toàn không có hưng trí muốn khóc.
Thu hồi nước mắt, Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt hắc tuyến nhìn mặt Tư Không Viêm Lưu không có hảo ý: “Phụ hoàng, người đang làm gì?”
Tư Không Viêm Lưu cười lấy lòng, đưa mặt đến càng ngày càng gần: “Vịnh Dạ, sao ngươi lại không khóc?”
“Ta không cần khóc mà.” Tư Không Vịnh Dạ nhíu mày nói: “Ta cũng không phải nữ hài tử.”
“Chính là lúc thương tâm sẽ khóc a.” Tư Không Viêm Lưu tươi cười càng thêm sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng đều, trong mắt có tia u tối: “Vịnh Dạ khóc ra vẫn hơn mà.”
Tư Không Viêm Lưu bộ dáng lúc này nhìn thế nào cũng là một “Đại sắc lang” đang đói tới cực điểm, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn, không chút do dự mở miệng: “Không cần.”
“Khóc ra.” Tư Không Viêm Lưu vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định.
“Không cần.” Không có chút thương lượng!
“Khóc ra.”
“Không cần.”
Nửa nén hương sau.
“Vịnh Dạ thật sự không muốn khóc ra sao?” Sau n lần bị cự tuyệt, Tư Không Viêm Lưu mặt đen xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn y chăm chú.
Bị hắn dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn chằm chằm, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời lưng phát có chút lạnh, nhưng vẫn là dũng cảm nhìn thẳng
hắn, ngữ khí kiên định nói: “Tuyệt đối không cần!”
Tư Không Viêm Lưu khóe miệng nhất thời lộ ra một nụ cười mỉm dữ tợn, vươn hai tay đè bờ vai của y lại, thân thể chậm rãi đè ép lên y: “Phải không, ta đây sẽ không khách khí
~”
Một bóng đen bao phủ lên, toàn bộ tầm mắt Tư Không Vịnh Dạ bị gương mặt thoạt nhìn có chút vặn vẹo của Tư Không Viêm Lưu che hết, nhất thời bị dọa có chút không biết làm sao: “Phụ ~ phụ hoàng ~ người ~ người muốn làm gì?”
Tư Không Vịnh Dạ khẩn trương líu lưỡi, trong đầu loạn cào cào cả lên: không ~ không thể nào ~ A Viêm sẽ không đối ta bá vương ngạnh thượng cung đi ~ không cần a! Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý một chút mà!
“Khi dễ ngươi a!” Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của y, trên mặt ý cười càng sâu thêm: “Bằng không ngươi như thế nào sẽ khóc ra?”
Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa trực tiếp ngất xỉu đi, như thế nào có người như vậy? Vì cái gì nhất định phải thấy mình khóc lên? Đây là thứ ham muốn biếи ŧɦái a!
“Phụ hoàng vì cái gì muốn ta khóc?” Tư Không Vịnh Dạ oán hận nhìn hắn chằm chằm: “Phụ hoàng chẳng lẽ đã quên chính mình nói qua sao không? Vĩnh viễn không để Vịnh Dạ bị một chút thương tổn!”
Đối mặt Tư Không Vịnh Dạ phẫn nộ chất vấn, Tư Không Viêm Lưu lại vẻ mặt đương nhiên: “Phụ hoàng không có thương tổn ngươi a, chính là muốn nhìn một chút bộ dáng Vịnh Dạ khóc thôi.”
Tư Không Vịnh Dạ: “. . . .”
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời khóe mắt có chút run rẩy: ta như thế nào yêu một lão nam nhân biếи ŧɦái như vậy. (Tiểu cừu đáng thương “Ngộ nhân bất thục”[nhìn người không giỏi] hận không thể tự tát mình một cái. )
Sau đó. . . . . .
Sắc lang Viêm Lưu: “Vịnh Dạ, ngoan, khóc một chút cho phụ hoàng nhìn một cái được không? một chút thôi.”
Cừu Tiểu Dạ: “Không cần.”
Sắc lang Viêm Lưu: “Vậy phụ hoàng không khách khí .”
Cừu Tiểu Dạ ( thất kinh ): “A! Không cần cắn ta nơi đó, rất đau a! A! Nơi này cũng không được!”
Sắc lang Viêm Lưu. . . . . . . . . không nói gì, dùng hành động thực tế biểu đạt
quyết tâm.
Cừu Tiểu Dạ: “A! Ngô! Ta chịu không nổi ! Phụ hoàng! Mau dừng lại! Ta khóc! Ta khóc còn không được sao? Ô ô ô ~”
Sắc lang Viêm Lưu ( vẻ mặt mỉm cười “Hòa ái”): “Lúc này mới ngoan. Này không hổ là Vịnh Dạ ngoan của trẫm, phụ hoàng yêu ngươi chết mất.” ( vươn móng vuốt hướng Tư Không Vịnh Dạ tìm kiếm. )
Cừu Tiểu Dạ ( vẻ mặt hoảng sợ ): “Phụ hoàng ~ người ~ người đừng ~ đừng tới đây ! Ta khóc còn không được sao.”
Sắc lang viêm lưu: “. . .”
Đứng ở ngoài cửa, Xuân Hà cùng với chúng cung nữ mặt hắc tuyến bị bắt nghe trò khôi hài của đôi phụ tử dở hơi bên trong, xấu hổ nhìn nhau cười gượng
hai tiếng.
Sau đó, với Tư Không Viêm Lưu dụ dỗ và lừa gạt, Tiểu Vịnh Dạ đáng thương khóc lê hoa đái vũ a, cực độ thỏa mãn
thú tính Tư Không Viêm Lưu, thế nên ngày hôm sau khi Tư Không Vịnh Dạ rời giường, ánh mắt sưng lên như hai trái đào mật.
Hết chương thứ bảy mươi hai.