Lão già đùa giỡn tình cảm người khác này, không thể tha thứ!
Tư Không Vịnh Dạ hai mắt đỏ đậm, dưới ánh mắt Tư Không Viêm Lưu tràn ngập chờ mong, giống ác lang chụp mồi trực tiếp nhào tới.
Tư Không Viêm Lưu nhất thời lòng tràn đầy vui mừng mở tay ra ôm ấp, nghênh đón Tiểu đông tây đến.
Chính là, ngoài hắn dự kiến, Tư Không Vịnh Dạ cũng không hôn miệng của hắn, mà là trực tiếp cắn
cánh tay hắn.
Ngươi hỗn đản này! Ta cắn ta cắn ta cắn cắn cắn!
Tư Không Vịnh Dạ hai tay bắt chặt cánh tay hắn, dùng sức cắn cánh tay hắn, trình độ hung ác, quả thực giống như một tiểu ác lang mười năm chưa cắn qua cái gì.
Trong nháy mắt dại ra, Tư Không Viêm Lưu nhất thời phản ứng lại.
Tiểu đông tây bị chọc giận mà.
Thật đáng yêu. . .
Cánh tay một trận đau, Tư Không Viêm Lưu khóe mắt có chút run rẩy, một phen bắt lấy cái gáy của Tiểu đông tây, Tư Không Viêm Lưu dùng sức lôi kéo.
Kéo ra một cái ngân tuyến thật dài, môi Tư Không Vịnh Dạ liền rời cánh tay Tư Không Viêm Lưu ra.
Tư Không Viêm Lưu cánh tay nơi bị cắn đau rát rát, một vòng dấu răng mang theo vết máu chỉnh tề xếp thành hai nửa vòng tròn trên cánh tay.
Mà Tư Không Vịnh Dạ vẫn dường như còn không thỏa mãn, bắt chặt lấy cánh tay hắn không buông ra, trong mắt nhìn chằm chằm Tư Không Viêm Lưu tràn ngập tức giận không thèm che dấu.
Tư Không Viêm Lưu khóe miệng cong lên một nụ cười ý tứ không rõ: cắn người sao? Giống như chơi vui lắm mà.
Một phen bắt lấy cằm Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu đưa mặt qua, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ
một chút trên khóe miệng y: “Vịnh Dạ, ngươi thật là thích cắn người mà, trẫm đều bị ngươi cắn chảy máu , ngươi nói nên trừng phạt như thế nào mà?”
Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hắn mang mỉm cười, nhất thời cảm giác tóc gáy cả người dựng lên, nổi da gà.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, Tư Không Vịnh Dạ hai tay bắt lấy cổ tay Tư Không Viêm Lưu đang nắm lấy cằm y: “Phụ ~ phụ hoàng ~ Vịnh Dạ biết sai rồi.”
Tư Không Viêm Lưu nhất thời cười vẻ mặt sáng lạn, hàm răng trắng muốt chỉnh tề làm cho lưng Tư Không Vịnh Dạ dâng lên một cỗ ác hàn.
“Phụ hoàng đột nhiên cũng muốn cắn người mà.” Tư Không Viêm Lưu tay trượt vào trong y phục của y, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy đội khởi non mềm trước ngực y.
Tư Không Vịnh Dạ phát ra một tiếng rên nhẹ, thân thể nhất thời yếu đuối, ngã vào
trong lòng Tư Không Viêm Lưu.
“Phụ ~ phụ hoàng ~ đừng như vậy ~ ngô ~ vịnh ~ Vịnh Dạ cảm thấy rất khó ~ khó chịu ~” Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt mê ly nằm trong lòng hắn, trong miệng phát ra rêи ɾỉ ẩn nhẫn mà trầm thấp, cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác.
Tư Không Viêm Lưu nâng đầu y lên, nhìn đôi mắt đen thủy quang lấp lánh của y dần dần bị nhiễm một tầng hơi nước nhè nhẹ khẽ thở dài: “Vịnh Dạ, ngươi thật sự là rất đáng yêu , trẫm thật sự là quá yêu ngươi .”
Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy ánh mắt hắn dần dần trở nên tà ác, một cỗ dự cảm không rõ nhất thời bốc
lên.
Không thể nào? Chẳng lẽ hắn muốn đem ta? Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời khẩn trương lên, ở ngự hoa viên trước đó nghe được tiếng kêu thảm thiết của Mã Nhược Phàm khi bị Thượng Quan Lưu Hiên cường bạo nhất thời lại quanh quẩn trong đầu, xé rách thần kinh y.
Không cần a! Sẽ chết đó! Tư Không Vịnh Dạ toàn lực tránh Tư Không Viêm Lưu ôm ấp, vội vàng hướng một bên tránh đi.
Chính là hắn còn chưa đi hai bước, đã bị một bàn tay to cường mà hữu lực đặt tại
trên giường.
Tư Không Viêm Lưu đè lại hai tay của y, thân thể thật mạnh đè ép lên, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ
một chút đôi môi mỏng của ái nhân : “Vịnh Dạ sợ hãi phụ hoàng sao?”
Tư Không Viêm Lưu tóc đen mềm mại từ trên vai chảy xuống, che khuất
tầm mắt Tư Không Vịnh Dạ.
Nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng là Tư Không Vịnh Dạ bản năng cảm thấy bản thân vẫn là không nên nhìn thấy mặt hắn sẽ tốt hơn.
Tư Không Vịnh Dạ có chút hoảng sợ nuốt
nước miếng: biểu tình A Viêm hiện tại nhất định thực đáng sợ. . .
Chính là, Tư Không Viêm Lưu biểu tình trên mặt lúc này cũng không kinh dị như y tưởng tượng, ngược lại mang theo cảm giác cực kỳ sủng nịch, song đồng đen như mực sâu và đen u ám, giống như sao trời trong đêm tối xa xăm mà ôn hòa.
“Vịnh Dạ vừa rồi vì sao muốn chạy trốn? Rốt cuộc sợ hãi cái gì vậy?” Tư Không Viêm Lưu đẩy lọn tóc dài đen nhánh của mình
trên mặt Tư Không Vịnh Dạ ra, hất chúng ra phía sau.
Mái tóc rối phiêu tán trong không khí, lướt qua ngón tay Tư Không Viêm Lưu, hình ảnh đẹp rung động lòng người. Rồi như hai hình ảnh trắng đen trái ngược lần lượt thay đổi, ánh mắt Tư Không Vịnh Dạ mê loạn, cũng trêu chọc
trái tim vốn chẳng yên ổn của hắn.
Nhìn thấy gương mặt Tư Không Viêm Lưu tuấn mỹ như thần tiên, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm giác tim đập kịch liệt hơn, vội vàng quay mặt đi.
Đẹp ~ đẹp quá! Tư Không Vịnh Dạ mặt có chút hồng, hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn, cặp mắt tối tăm thâm trầm thâm thúy của nam nhân vừa rồi làm cho y nghĩ chính mình thiếu chút nữa sẽ bị hút vào.
Thật sự là yêu nghiệt . Tư Không Vịnh Dạ âm thầm nghĩ: nhân loại như thế nào có ánh mắt mê hoặc lòng người như vậy? Giống như liếc mắt một cái linh hồn sẽ bị hút đi, thật sự là rất đáng sợ.
Tư Không Viêm Lưu một bàn tay giữ lấy hai cổ tay Tư Không Vịnh Dạ, bàn tay khác đẩy nhẹ tiết y mỏng trên người y, lộ ra thân hình thiếu niên oánh bạch như ngọc.
Dưới ngọn đèn đong đưa mông lung, thân thể Tư Không Vịnh Dạ bị nhiễm một tầng màu đỏ nhạt, thân thể vừa mới lớn còn chưa hết vẻ trẻ con, có vẻ thịt thịt, lại thập phần đáng yêu.
Không khí trở nên tối, Tư Không Vịnh Dạ thực mẫn cảm bắt giữ *** đến trong mắt nam nhân chợt lóe rồi biến mất, nhất thời có chút hết hồn.
“Phụ hoàng, người muốn làm gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại xúc động muốn cắn đứt đầu lưỡi mình: thật sự là ngu ngốc! Đến lúc này rồi , ta cư nhiên còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy? Dùng đầu ngón chân cũng biết hắn hiện tại muốn làm gì!
Ngự hoa viên, máu tươi của Mã Nhược Phàm vẫn như cũ rõ ràng trước mắt, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra: chờ một chút ta sẽ không cũng chảy nhiều máu như vậy đi? Không cần a! Ta sợ đau a!
Nhìn thấy bé ngay từ đầu hoảng sợ, ánh mắt trở nên đáng thương như vậy, Tư Không Viêm Lưu nhất thời lại một lần nữa bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ: tiểu tử kia hình như nghĩ đến vài thứ không nên mà, nguyên lai Vịnh Dạ đơn thuần như vậy đối với mấy thứ này cũng biết một hai phần sao, thật là có chút ra ngoài trẫm dự kiến a.
Ngón tay nhẹ nắm tiểu tiểu đột khởi đáng yêu trước ngực y, Tư Không Viêm Lưu cười vẻ mặt tà mị: “Ngươi nói trẫm muốn làm gì mà? Vịnh Dạ có thể nói cho trẫm không? Trẫm cũng không biết mà.”
Tư Không Vịnh Dạ bên trong thân thể ngây ngô, một thứ gì đó đã bắt đầu thức tỉnh, thiếu niên đã vào thời kỳ trưởng thành, thân thể đã có thể sinh ra phản ứng .
Vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, Tư Không Vịnh Dạ đều không có cảm thụ qua loại cảm giác kỳ diệu này, giống như có thêm vô số con kiến bò trên thân thể y, cảm giác thập phần khó nhịn.
“Ngô ~ phụ hoàng ~ không cần!” Một dòng điện bắt đầu từ lưng dâng lên, dần dần hướng vào mọi góc của thân thể, Tư Không Vịnh Dạ thân thể bắt đầu run rẩy lên, trong miệng phát ra rêи ɾỉ không nhẫn nại được.
Tư Không Viêm Lưu nghe thấy bừng tỉnh, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên cổ y.
Thân thể cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, thiếu niên mới nếm thử *** cảm giác luôn đặc biệt mẫn cảm, rốt cục, Tư Không Vịnh Dạ phát ra thanh âm trầm thấp, run rẩy trong lòng nam nhân đạt tới cao trào.
Đối với thân thể Tư Không Vịnh Dạ phản ứng, Tư Không Viêm Lưu thực vừa lòng, thiếu niên vừa mới vào thời kỳ trưởng thành, thân thể đã bắt đầu có trúc trắc phản ứng, đã có thể hiểu biết vài thứ kia rồi .
Cao trào đã qua đi, bé dưới thân cả người mồ hôi nhỏ giọt thở dốc, ánh mắt mê ly, môi đỏ sẫm, đáng yêu làm cho hắn muốn cắn một cái.
Mà Tư Không Vịnh Dạ lúc này, phản ứng lại thân thể chính mình vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhất thời giống như năm trái mìn cùng nổ một lúc, cả người đều lờ mờ : ta vừa rồi cư nhiên. . . A Viêm cư nhiên chạm cũng chưa chạm vào nơi đó của ta. . . Ta cư nhiên liền bắn. . . Trời ạ! Chẳng lẽ ta là mau tay súng?
Tình thế trước kia, bởi vì điều kiện hạn chế, Tư Không Vịnh Dạ không thể không cấm dục, bởi vậy chưa từng có kinh nghiệm tình ái. Nhưng là tới thời điểm thật sự là không nhịn được, ngẫu nhiên vẫn là tự giải quyết, hơn nữa y rất có lực nhẫn nại, có đôi khi nửa ngày cũng khó ra đến, mà đến bây giờ, y cư nhiên tùy tùy tiện tiện liền ra như vậy, Tư Không Viêm Lưu thậm chí từ đầu tới cuối đều không có chạm qua x hành của y!
Về phương diện này,
nam nhân để ý nhất có ba thứ: lớn nhỏ, thời gian, kỹ xảo.
Mà hiện tại, tuy rằng phát dục so với bạn cùng lứa tuổi không phải sớm, nhưng là hiện tại Tư Không Vịnh Dạ vô luận so với Tư Không Viêm Lưu kém quá xa, hiện tại tốc độ phát tiết quá nhanh làm cho Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bị đả kích, Tư Không Vịnh Dạ nguyên bản một lòng muốn làm cường thụ nhất thời đối chính mình sinh ra
hoài nghi rất lớn: Ta như vậy không phải rất “khiêm tốn” sao ? Về sau A Viêm có thể ghét bỏ ta hay không?
Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt buồn bực, Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút khẩn trương: sẽ không là vì bị mình vừa rồi làm quá mức nên phát hỏa, làm cho Vịnh Dạ chịu không nổi
đi?
Tư Không Viêm Lưu nếu biết lo lắng trong nội tâm y lúc này, chỉ sợ sẽ cười đến ruột thắt.
Làm người từng trải, lúc Tư Không Viêm Lưu lớn bằng y, phản ứng cũng nhiều như y, hơn nữa nam hài tử bình thường ở cái tuổi ngây thơ này, thân thể bình thường sẽ mẫn cảm hơn, có đôi khi vừa mới đυ.ng tới nơi đó sẽ không thể tự kiềm chế bắn ra.
Cho nên nói phản ứng Tư Không Vịnh Dạ vừa rồi là tuyệt đối bình thường, chính là kiếp trước của y quá kinh dị thôi.
Mà Tư Không Vịnh Dạ lâm vào vòng lẩn quẩn cũng không cho là vậy, y cho rằng bản thân có dấu hiệu nhược thụ, cho rằng một nam nhân cường hãn, thời gian tuyệt đối sẽ không ngắn như vậy.
Ta xong rồi! Tư Không Vịnh Dạ dùng sức đẩy Tư Không Viêm Lưu ra, sau đó lui đến một góc buồn bực muốn tự sát.
Tiểu Vịnh Dạ tựa hồ thực uể oải, Tư Không Viêm Lưu mặt mang mỉm cười nhìn thân ảnh nho nhỏ kia cuộn tròn lại, giống như còn có thể nhìn thấy vẻ lo lắng tràn ngập chung quanh thân thể y.
Tiểu tử kia thẹn thùng
mà, Tư Không Viêm Lưu âm thầm nghĩ: thật sự là tiểu tử đơn thuần. ( quả thật là nam nhân trì độn. . . Tiểu Dạ đáng thương. . . )
Nhẹ nhàng đem Tư Không Vịnh Dạ đang ưu tư ôm vào trong lòng, Tư Không Viêm Lưu ghé vào lỗ tai y khẽ cười: “Làm sao vậy? Vịnh Dạ? Có phải chán ghét
việc phụ hoàng vừa rồi làm hay không?”
Tư Không Vịnh Dạ rầu rĩ lắc lắc đầu.
Mà Tư Không Viêm Lưu cứ nghĩ rằng hiện tại y uể oải như vậy, nhất định là bởi vì phi thường chán ghét việc mình mới vừa làm, nội tâm nhất thời rất là không tư vị.
Rầu rĩ cúi đầu, ngực Tư Không Viêm Lưu dính sát vào sau lưng Tư Không Vịnh Dạ, cằm để trên vai đơn bạc của hy, có chút buồn bực nói: “Vịnh Dạ, phụ hoàng biết chính mình là nóng vội
một chút, chính là cũng bất đắc dĩ a. Phụ hoàng thật là quá yêu ngươi , là tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi. Về sau, trẫm sẽ càng khao khát ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ hoàn toàn biến thành người của trẫm, quá trình trung gian có thể sẽ có điểm thống khổ, trẫm không muốn ngươi về sau oán hận phụ hoàng, ngươi hiểu chưa?”
Nguyên bản, hắn là tính toán chờ Tư Không Vịnh Dạ qua mười bốn tuổi sẽ có y, sau đó sẽ dạy y về phương diện này.
Nhưng là mấy hôm trước Vịnh Dạ thiếu chút nữa bởi vì dư độc ám ma chu độc chết, Tư Không Viêm Lưu thay đổi ý tưởng, tuy rằng hắn đúng là tính toán chờ Vịnh Dạ qua mười bốn tuổi vẫn phải có y, nhưng là hắn không muốn để Vịnh Dạ như một trang giấy trắng, vì thế muốn chậm rãi dạy dỗ y, bằng không đến lúc đó Vịnh Dạ dốt đặc cán mai sẽ bởi vì chính mình đột nhiên muốn có y mà đối phụ hoàng này nội tâm sinh ra căm hận, vậy sẽ phiền toái.
Hơn nữa, cảm giác Vịnh Dạ cùng Thượng Quan Lưu Hiên thân mật làm cho hắn ngày đêm đứng ngồi không yên, hắn sợ hãi Vịnh Dạ sẽ bị nam nhân đáng giận kia dụ dỗ, cho nên, hắn muốn cho Vịnh Dạ sinh ra cảm giác ỷ lại vào hắn, làm cho y vĩnh viễn cũng không ly khai mình, chỉ có khóa chặt trái tim Vịnh Dạ, mới là không có sơ hở, cho nên hắn muốn cho
Vịnh Dạ từ thân thể đến trái tìm đều không thể rời hắn đi, như vậy Vịnh Dạ cả đời này đều chỉ có thể là của một mình hắn.
Tính chiếm hữu thật đáng sợ.
Hết chương thứ bảy mươi