Tư Không Vịnh Dạ cả người cứng ngắc nằm trong bụi cỏ.
Một trận gió nhẹ xẹt qua, thổi bay cây cỏ nhọn xẹt qua mặt y.
Có điểm nhột, nhưng là toàn bộ lực chú ý của y đều tập trung ở đối thoại giữa Mã Nhược Phàm cùng thích khách kia,
làm gì chú ý đến việc này.
Nơi này cũng may là có một khối cự thạch che ở giữa. Tư Không Vịnh Dạ ở một bên, mà Mã Nhược Phàm cùng thích khách kia ở bên kia, cho nên, bọn họ không phát hiện Tư Không Vịnh Dạ tồn tại.
Bên kia cự thạch.
Mã Nhược Phàm lưng dựa vào tảng đá lạnh như băng, nhìn nam nhân trước mắt đang áp người hắn lại, cả người cứng ngắc.
“Ngươi muốn làm gì?” Mã Nhược Phàm tay trái chắn ngang hai người, chặn thích khách xâm lấn.
“Ngươi nói thử? Cưng à*? Ngươi cho rằng ta muốn làm gì?” Nam nhân dùng tay phải còn lại ôm thắt lưng Mã Nhược Phàm, giảm khoảng cách hai người, trên gương mặt anh tuấn tà mị viết bốn chữ to ‘ta là ác nhân’.
Bên trong tay áo phải của nam nhân trống trơn đong đưa, chính là không chút nào không ảnh hưởng hình tượng tuấn mỹ của
gã, ngược lại càng tăng thêm
một tia khí chất giang hồ.
Nếu Mã Nhược Phàm là nữ tử, hắn giờ phút này nhất định sẽ bị này phong lưu phóng khoáng từ nam nhân đùa giỡn đến biến thành cả người mềm yếu, phương tâm ám hứa**, nhưng hắn là một đại lão gia cái cao lớn thô kệch, cho nên nội tâm hắn chỉ có chán ghét cùng sợ hãi.
Cái trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, Mã Nhược Phàm nhìn song đồng nam nhân màu đỏ thẫm, cả người tức thì nổi da gà.
Một phen đẩy thân thể nam nhân ra, Mã Nhược Phàm bỏ chạy.
Nam nhân không vội không chậm bắt lấy tay hắn, hung hăng xô hắn vào tường thạch bích
lạnh như băng.
Mã Nhược Phàm sau lưng đập trúng một khối đá nhô ra trên thạch bích, nhất thời đau đến mắt muốn nổ đom đóm.
“Ngô ~~~” Mã Nhược Phàm rên một tiếng, chửi tục ầm lên. Chính là hắn mới vừa hé miệng, môi liền bị nam nhân hôn lên, nóng giận sắp chửi ra đều bị nam nhân chặn hết trong miệng.
Mã Nhược Phàm nhất thời cả người hóa đá, trong não nhất thời trống rỗng.
Nam nhân đầu lưỡi tiến quân thần tốc, trực tiếp xâm nhập vào khoang miệng của hắn, cuốn lấy
đầu lưỡi hắn. Mã Nhược Phàm không khí trong phổi bị cướp đi, cơ hồ không thể hô hấp, nhất thời cả người yếu hẳn.
Nam nhân ôm thắt lưng hắn, đem hắn ôm vào ngực mình, trực tiếp đặt hắn trên bụi cỏ.
Cây cỏ cứng nhọn châm vào áo Mã Nhược Phàm, vừa đau lại ngứa, Mã Nhược Phàm quay đầu, muốn né tránh miệng lưỡi gã dây dưa, lại bị nam nhân hung hăng cắn lên môi một chút.
Nam nhân bàn tay vén áo Mã Nhược Phàm lên, lộ ra bên trong ngực màu mật ong rắn chắc.
Thân thể vốn bao phủ bởi quần áo đột nhiên bại lộ ra ngoài, Mã Nhược Phàm nhất thời rùng mình một cái, nội tâm cảnh báo vang lớn: tình huống không ổn, nam nhân này lần này là thật sự tới!
Mã Nhược Phàm nâng đầu gối hướng vào hạ thân của gã, nam nhân trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, trực tiếp vươn ngón tay, điểm huyệt đạo tay chân hắn.
“Cư nhiên cãi lời ta?” Nam nhân đứng thẳng dậy, trên cao nhìn xuống hắn: “Hừ, lá gan thật không nhỏ.”
Mã Nhược Phàm tay chân không thể nhúc nhích, oán hận trừng mắt với gã, trên khuôn mặt đoan chính anh tuấn tràn ngập
khuất nhục bị bắt buộc: “Ngươi này vô sỉ biếи ŧɦái, chẳng lẽ chỉ biết làm chuyện ghê tởm như vậy sao?”
Nam nhân nghe hắn nhục mạ xong, môi mỏng hơi hơi cong lên, gương mặt vô cùng anh tuấn thảnh thơi lộ ra một nụ cười tà tứ.
Vươn ngón tay, nam nhân vuốt ve đôi môi Mã Nhược Phàm đã bị chà đạp có chút sưng đỏ: “Ta thực vô sỉ sao không? Ha hả, chờ một chút ta cho ngươi xem cái gì gọi là vô sỉ thật sự.”
Nam nhân cười xấu xa làm cho Mã Nhược Phàm da đầu ngứa ran, há mồm cắn ngón tay gã đang để kề bên miệng.
Nam nhân thu hồi thủ, trên mặt ý cười sâu sắc: “Dám cắn ta? Ha hả ~~~”
Nam nhân một phen vạch quần áo Mã Nhược Phàm, bàn tay tùy ý sờ lên thân thể hắn rắn chắc mà thon dài.
“Buông! Ngươi này biếи ŧɦái!” Mã Nhược Phàm cắn chặt khớp hàm, ức chế rêи ɾỉ sắp thốt ra, dùng ánh mắt lóc thịt nam nhân đáng giận này.
“Ha hả, ta là biếи ŧɦái a, hơn nữa ngươi cũng vậy.” Ngón tay nam nhân từ giữa ngực hắn hạ tay xuống, sau đó nắm hắn anh nhũ màu đỏ sậm bên ngực trái.
“Ngô ~~~” thình lình xảy ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho Mã Nhược Phàm thân thể chấn động run rẩy, phát ra một tiếng ẩn nhẫn than nhẹ.
Nam nhân ác ý vuốt ve đột khởi hắn, nằm bên tai hắn thổi một hơi: “Cưng à, ta nhịn không được , ta đuổi theo ngươi bốn năm, chính là ngươi luôn luôn đối ta hờ hững, cho nên ~~~ ha hả.”
Nam nhân cũng không nói gì nữa, nhưng là trong lời nói ý tứ tiềm tàng lại rõ ràng quá.
Mã Nhược Phàm nhìn trong đôi mắt đỏ thẫm của gã chảy ra du͙© vọиɠ trắng trợn, nhất thời cả người tóc gáy dựng đứng.
“Ngươi ~ ngươi muốn ~ muốn làm gì?” Mã Nhược Phàm thanh âm có chút phát run, cường tráng trấn định nói: “Ngươi ~ ngươi đừng xằng ~ xằng bậy!”
“Cái gì là xằng bậy?” Nam nhân một phen kéo
quần Mã Nhược Phàm, lộ ra cảnh xuân dấu diếm bên trong.
“Thật không hỗ là người trải qua hàng năm rèn luyện, dáng người tốt không phải nói, liền ngay cả chân cũng thon dài rắn chắc như vậy a!” Nam nhân nhẹ nhàng cầm phân thân Mã Nhược Phàm tiềm tàng trong tùng lâm đen: “Chính là không biết mặt sau cũng có cảnh đẹp ý vui như vậy không?”
“Ngươi!” Nơi ngay cả chính mình cũng rất ít đυ.ng vào bị nam nhân nắm trong tay tùy ý thưởng thức, Mã Nhược Phàm nhất thời xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cái lổ tai lại đỏ đến nỗi có thể xuất huyết ra.
“Buông, ngươi này vô sỉ biếи ŧɦái!” Mã Nhược Phàm cái trán gân xanh nổi lên ầm ầm, nghiến răng nghiến lợi rống giận với gã,thanh âm tức giận đến đều phát run.
“Thực biếи ŧɦái sao?” Nam nhân tách hai chân hắn ra, đặt tại chính mình trên vai, hướng hắn xấu xa cười: “Chờ một chút càng biếи ŧɦái hơn.”
Hết chương thứ bốn mươi tám
Cưng à*: gốc là Thân ái. Ta đập đầu vào gối tìm từ thích hợp để vào, vì đây là từ xưng hô, kiểu như honie hay sweetheart, nên ta để từ Cưng luôn.
phương tâm ám hứa**: phương tâm [tam hồn thiếu nữ], ám [ngu muội], hứa [đính hôn].
Cảnh báo: Rating: MA (18+) Chú ý kỹ trước khi đọc