Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 17

“Ha ha ha!” Nam nhân nhìn bộ dáng y vừa đáng yêu mà đơn thuần, nhất thời cười vô cùng thoải mái, trong mắt lóe ra lưu quang, giống như hai khối thủy tinh tím: “Ngươi thật cho rằng, ta muốn làm gì ngươi sao? Ta cũng không có yêu thích trẻ con. Bộ dạng ngươi che mặt thế kia, chẳng lẽ cho rằng ta vì hiếu thắng mà hôn ngươi?”

Ngay từ đầu, Tư Không Vịnh Dạ chính là luôn biểu tình thản nhiên, giống như những chuyện phát sinh này không hề liên can gì đến y, biểu hiện không có chút gì sợ hãi, vừa rồi nam nhân đùa giỡn, khiến cho Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên làm ra cử chỉ đáng yêu như thế, nam nhân nội tâm nhất thời thập phần vui vẻ, tiểu gia hỏa này thật sự là rất đáng yêu .

Tư Không Vịnh Dạ nhìn gã, khôi phục biểu tình điềm tĩnh trước sau như một, chẳng qua trong ánh mắt vẻ đề phòng không hề giảm bớt, giống như nam nhân trước mặt là một nguy hiểm tiềm tàng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lột da rút gân y.

Nam nhân cười cười, song đồng màu tím tràn đầy lưu quang: “Ta thật sự là càng ngày càng thích ngươi ! Thật đúng là luyến tiếc xuống tay với ngươi a!”

Tư Không Vịnh Dạ không để ý tới gã, ngồi xếp bằng trên mặt đất, một bàn tay chống đỡ cằm, cúi đầu lâm vào trầm tư. Dù là trong hoàng cung đang huyên náo như ban ngày, nhưng là nơi này là một góc cực kỳ hẻo lánh trong hoàng cung, hơn nữa là một cung điện cũ bị vứt bỏ đi, bình thường có vẻ âm u tĩnh mịch, rất ít người tiến vào, đó cũng là nguyên nhân gã bắt Tư Không Vịnh Dạ đến nơi này.

Hai người đều tự lâm vào trầm mặc, trong phòng nhỏ nhất thời có vẻ im lặng vô cùng, chỉ còn lại có tiếng hai người hít thở. Thời gian giống như đọng lại, trong phòng nhỏ giống như thoát ly khỏi thế giới bên ngoài, có vẻ bình thản, lại tràn ngập một bầu không khí quỷ dị.

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu sáng, xuyên thấu qua cửa sổ có chút rách nát, trên mặt đất hiện lên từng vệt sáng loang lổ, Tư Không Vịnh Dạ nhìn ánh trăng như nước ngoài cửa sổ, thất thần trong nháy mắt. Bản thân đã bao nhiêu lâu không bình tĩnh như thế nhìn một ánh trăng như vậy ? Tiền kiếp, bản thân vì báo thù cùng sinh tồn, không thể không liên tiếp đi qua mưa bom bão đạn, linh hồn của chính mình mỗi một lần đều bị máu tươi đồ nhiễm, bị vấy máu thật dày, càng ngày càng dơ bẩn, càng ngày càng xa lạ. Có vô số lần y ngồi như vậy dưới ánh trăng, cầm lấy súng, ở chốn y vừa mới chiến đấu với kẻ thù, máu nóng cháy mà đỏ tươi làm bẩn mảnh ánh trăng thanh tịnh mà đẹp đẽ kìa, đen tối có thể che đi cảnh tội ác dơ bẩn đó, nhưng là tiền kiếp giống như một que hàn đỏ lửa, đốt cháy để lại những vết bỏng không thể xóa tan trên linh hồn của y. Ánh trăng rất đẹp như vậy, nhưng cũng không thuộc về y ~~~

Tư Không Vịnh Dạ nội tâm đột nhiên có chút kích động, hồi kiếp trước gϊếŧ người như ngóe , tâm chết lặng mà lãnh tình, chính là hiện tại y lại cảm thấy được bản thân thực hoang mang, thực trống rỗng, loại trống rỗng này như một cái lỗ đen vô hình, đưa linh hồn y xé thành thất linh bát toái.

Không thể chịu đựng nổi nữa ! Tư Không Vịnh Dạ lắc đầu, cố gắng xóa đi mặc cảm tội lỗi đi mà không được. Từ khi xuyên không đến thân thể này, tư tưởng của y lại càng đến càng yếu đi, tựa hồ tính cách nguyên bản thân thể này kế thừa trên người y , tư tưởng của y cùng tư tưởng chủ nhân thân thể này không liên quan mà càng không ngừng va chạm, nhưng là dần dần dung hợp cùng một chỗ, tính cách của y cũng càng ngày càng ôn hòa, quả thực có thể nói là thiện lương. Này xem y trước kia, quả thực là không có khả năng.

“Ngươi trông rất lo lắng?” Nam nhân ngồi bên cạnh tuy rằng vẫn trầm mặc, nhưng là ánh mắt cũng liếc về phía y, bộ dạng y như đứng trên lửa, như ngồi trên đống than toàn bộ bị hắn chú ý, xem ra, nguyên nhân y lo lắng là bởi vì bị gã bắt đến nơi đây, đến bây giờ lại còn không có người đến cứu y.

Dù sao cũng là tiểu hài tử, cho dù biểu hiện có lạnh nhạt, thời gian quá dài cũng không thể tiếp tục bình tĩnh nữa. Nam nhân tưởng chắc là vậy, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc, lại không biết Tư Không Vịnh Dạ bất an không liên quan đến gã, mà khởi nguồn là do góc tối nhất trong nội tâm y.

Nam nhân đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Tư Không Vịnh Dạ, điểm mấy chỗ huyệt đạo trên người Tư Không Vịnh Dạ: “Ta không tính toán cùng ngươi dây dưa , bất quá, trước khi gϊếŧ chết ngươi, ta còn có một việc trọng yếu phải làm, hơn nữa ngươi vẫn là cứu sinh phù để ta thuận lợi trốn chạy. Cho nên, ngươi trước tiên ở nơi này im lặng một thời gian ngắn đi.”

Tư Không Vịnh Dạ không có phản kháng, y biết mình tuyệt đối không là đối thủ của nam nhân, cho nên cũng không phản kháng chi cho vô vị.

Nam nhân ôm cổ Tư Không Vịnh Dạ đang bủn rủn hẳn đi, động tác nhẹ nhàng đưa y bình đặt trên một giường gỗ kế bên: “Ngươi liền ngoan ngoãn ở chỗ này đi, nơi này thực im lặng, bình thường tuyệt đối sẽ không có người tới, cho nên, ngươi không cần ảo tưởng sẽ có người tới cứu ngươi.” Nam nhân lời nói trong miệng tuy rằng bá đạo, nhưng ngữ khí lại thập phần ôn nhu.

Tư Không Vịnh Dạ bị hắn điểm huyệt nói, không chỉ không thể hành động, cũng không có biện pháp phát ra âm thanh, hơn nữa Tư Không Vịnh Dạ cũng không muốn phản ứng với hắn, cứ thế nhắm hai mắt lại.

Nam nhân thu xếp ổn thỏa Tư Không Vịnh Dạ, liền xoay người bay ra khỏi phòng nhỏ, thân hình mờ ảo lướt qua trên thượng đỉnh cung điện, giống như lướt nhẹ nhàng trên mặt nước, sau đó lại ẩn vào hoàng cung dưới ánh trăng ~~~

Thanh âm của nam nhân biến mất, Tư Không Vịnh Dạ mở to mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn một mảnh nóc nhà tối đen. Thời gian giống như đọng lại, thong thả mà đơn điệu trôi qua , Tư Không Vịnh Dạ cảm thấy được thời gian càng ngày càng chậm, chậm đến giống như tính mạng của hắn cũng đã ngưng lại.

Hết chương thứ mười bảy