Người Mẹ Quỷ

Chương 3: Mùi Tử Khí

Rót hai chén trà thơm phức tỏa ra một làn khói trắng nhẹ nhàng, vị gia chủ kính cẩn hai tay đưa chén về phía thầy Tàu rồi mỉm cười: – Dạ, mời thầy đùng trà. Trà này là trà móc câu con nhờ người ở Tân Cương mang tận tay về đấy thầy ạ. Thầy dùng thử đi.

Thầy Tàu thấy gia chủ nhiệt tình nên tạm dừng lại câu hỏi, ông khẽ đưa chén trà lên ngang miệng, nhắm mắt khẽ hít nhẹ một hơi rồi nhấp một hớp thưởng thức. Quả đúng trà ngon, thầy Tàu nói:

– Cảm ơn ông đã tiếp đãi hai thầy trò tôi chu đáo như vậy. Không chỉ có đồ ăn ngon mà ngay đến cả trà sáng cũng thơm như vậy…

Tư thầy thầy nói thế thì cũng lấy một chén rồi tu phát hết luôn, nóng bỏng cả lưỡi mà Tư chả thấy thơm ngon gì như thầy nói cả. Tư chỉ thấy một vị chát nhẹ nơi đầu lưỡi, nhưng phải công nhận mùi thơm bốc ra từ chén trà khiến Tư khá dễ chịu. Nhìn cách Tư uống trà cả thầy Tàu lẫn gia chủ đều cười khà khà. Chỉ có mỗi Tư là không biết họ cười cái gì, thầy Tàu quay trở lại câu chuyện:

– Trà thơm, đồ ăn ngon, khung cảnh thoáng đãng… tuy nhiên vẫn có một mùi gì đó tôi cảm thấy không ổn… .

Vị gia chủ vội vàng hỏi:

– Dạ thưa thầy, đó là mùi gì ạ… Thầy cứ nói con sẽ cho người đi dọn dẹp ngay.

Thầy Tàu nhìn vị gia chủ rồi nói:

– Mùi thối… mùi của xác chết lâu ngày… .

Vị gia chủ vội vàng gọi vợ:

– Bà nó đâu, gọi cả con Thi giúp việc lên đây… ..Nhanh lên xem nào.

Ngay lập tức bà vợ và một đứa bé gái tầm 16 tuổi tất bật chạy lên, trước mặt mọi người vị gia chủ hỏi vợ:

– Nhà cửa hai bà cháu dọn dẹp kiểu gì mà để thầy đây lại ngửi thấy mùi thối là sao..Xem kỹ lại góc bàn, gầm giường, gầm tủ xem có phải chó mèo nó tha thịt, xương ở đâu giấu đi không… Hay có con chuột nào chết ở đâu không..? Nhanh cái chân lên… Vợ vị gia chủ nói:

– Sao lại có mùi thối được, sáng nào tôi cũng bảo con bé Thi lau dọn nhà kỹ càng. Chưa hết từ hôm thầy ở đây nhà mình còn thắp hương trầm thơm phức thế cơ mà.

Tư nhìn thầy Tàu nghĩ bụng:

– Sao lại có mùi thối, mình đâu có ngửi thấy gì đâu nhỉ. Mà đúng như vợ vị gia chủ nói, từ hôm bốc mộ cho chủ nhà ngày nào người ta cũng thắp hương trầm, chính Tư còn thấy không khí rất dễ chịu ấm áp.

Thầy Tàu nhấp tiếp ngụm trà rồi nói với vị gia chủ:

– Nị nhầm rồi, cái ngộ muốn nói ở đây không phải là mùi của miếng thịt hay con chuột chết. Mà là mùi Tử Khí, mùi xác chết của con người…

Tư giật mình khi thấy sư phụ nói vậy, không chỉ có Tư, mà vợ chồng chủ nhà cũng đang há hốc mồm. Còn con bé giúp việc nãy giờ vẫn cứ ngó nghiêng trong gầm bàn, gầm tủ tìm cái mùi thối mà ông chủ nói. Vị gia chủ lắp bắp:

– Thầy… thầy..nói… vậy… vậy… .là… sao..?

Vợ ông ta cũng khẽ hỏi:

– Ý thầy… là..là… trong nhà con có… người chết lâu rồi..mà không biết.

Thầy Tàu vuốt râu khẽ đáp:

– Ngộ mới chỉ nói có mùi xác chết thôi, còn từ lúc tỉnh dậy sáng này ngộ đã đi từ vườn trước lên đến nhà trên. Mùi tử khí chỉ thoang thoảng quanh đây chứ không phải bắt nguồn từ trong nhà này. Có thể nói như này, hai nị đã dẫn người chết về nhà, hoặc xác chết đó đã vào nhà hai vị bằng một cách nào đó. Chính vì thế mùi tử khí mới còn vương lại nơi đây.

Hai vợ chồng gia chủ vốn là người cực tín, chẳng thế mà họ lặn lội bao công sức, không tiếc tiền của để mời được thầy Tàu về đây bốc mộ cho người thân trong gia đình. Tiếng tăm của thầy Tàu họ đã được nghe rất nhiều. Thế nên khi hai thầy trò đến cả hai vợ chồng đều nhất mực cung kính. Nhìn cách thầy làm lễ, nhìn thầy rửa từng chiếc xương vô cùng tinh tế, nhẹ nhàng mà lại gọn gàng chuẩn từng giờ giấc càng khiến cho hai vợ chồng nể phục. Nay nghe thầy nói trong nhà có mùi tử khí thì cả hai bỗng thất kinh bạt vía. Người chồng quay sang hỏi vợ:

– Gần đây bà có đi đám ma, hay đến nghĩa địa hoặc đến chỗ nào mà có người chết không… ?

Bà vợ đáp:

– Không, cả tháng nay tôi có đi đám ma đám treo nào đâu..Có mà ông thì có..

Thầy Tàu khẽ nói:

– Cái này không phải âm hồn theo về, mà là một xác chết vẫn còn lưu lại trần gian. Tư nghe từ nãy đến giờ thấy khó hiểu vô cùng, Tư bèn hỏi sư phụ:

– Sao xác chết lại có thể lưu lại trần gian vậy sư phụ. Con tưởng chỉ có người chết âm hồn bất tan vẫn lưu luyến cõi trần rồi thành ma, thành quỷ ám hại người thôi chứ. Còn xác sao có thể giữ lại mà ở đây được.

Hai vợ chồng chủ nhà nghe thấy Tư hổi vậy cũng thấy có lý, thầy Tàu ra hiệu cho Tư đóng hết tất cả các cửa sổ, cửa chính lại. Xong xuôi ông nhìn Tư giải thích:

– Con đã từng nghe đến Cương Thi chưa… ?

Tư đáp:

– Dạ con từng nghe sư phụ nói qua một lần. Đó có phải một dạng người chết bị yểm bùa thành quỷ rồi đi hại người không ạ..?

Thầy Tàu khẽ gật đầu:

– Đúng vậy, về cơ bản Cương Thi là một dạng xác chết biết đi, chỉ hoạt động khi không có ánh nắng mặt trời. Cương thi thường giết những sinh vật sống nó gặp để hút lấy sinh khí duy trì sự sống cho bản thân mình.

Tư hỏi tiếp:

– Vậy ý sư phụ là ở đây cũng có Cương Thi… ?

Thầy Tàu nói:

– Ta không chắc, vì thuật yểm Cương Thi đã thất truyền cách đây hàng trăm năm. Ngay cả ở bên Tàu bây giờ muốn tìm một thầy yểm cương thi cũng khó ngang với hái sao trên trời. Nhưng cương thì có hai loại, một loại là bị thầy yểm bùa chịu sự sai khiến của các thầy bùa đi làm những việc mà họ giao. Hai là loại hồn phác bất tan như con nói, có thể vì họ chết đột ngột không biết rằng bản thân đã chết, hoặc họ vẫn còn điều gì đó vô cùng ấm ức, có khi là những điều họ lo sợ vẫn chưa được giải đáp nên cố gắng lưu lại trần gian. Loại bị yểm chịu sự sai khiến thì có thể những xác chết đó là vô tri vô giác được các thầy bùa duy trì sự sống mỗi khi họ cần bằng cách yểm bùa. Còn loại thứ hai do họ chống lại mệnh trời cố duy trì cái xác vốn đã không thuộc về nhân gian nên họ sẽ phải đi hút sự sống từ những sinh vật đang tồn tại. Cái khó để nhận biết đó là ban ngày họ đều ở trong nhà ít khi ra ngoài, chỉ khi trời sẩm tối họ mới xuất hiện nên ít người có thể nhận ra sự khác biệt. Hơn nữa không phải ai cũng có thể nhìn thấy.

Tư trầm ngâm gật đầu, nhưng như sư phụ nói thuật yểm cương thi nay đã không còn thì chỉ còn loại thứ hai. Nhưng trước giờ Tư chưa bao giờ nghe kể về loại ma quỷ này cả, thầy Tàu khẽ nhìn hai vợ chồng chủ nhà rồi nói:

– Ở Việt Nam không có cương thi, mà họ gọi những xác chết đó là Quỷ Nhập Tràng. Ngộ cũng chỉ mới nghe qua chứ cũng chưa từng được gặp. Có một điều ngộ chắc chắn đó là nhà của hai nị đã từng có quỷ nhập tràng ghé qua.

Những lời thầy Tàu nói quả thật trong nhân gian có truyền tụng rất nhiều, nhưng chưa ai từng được gặp. Nói cương thi thì Tư còn mơ hồ, nhưng khi sư phụ nhắc đến Quỷ Nhập Tràng thì Tư bỗng nhiên nhớ lại những câu chuyện ma mà ông ăn mày hay ngồi ở gốc đa đầu làng thường kể cho Tư và kỹ bạn nghe hồi còn nhỏ. Là một người có trí nhớ khá tốt nên đến bây giờ những câu chuyện đó Tư vẫn nhớ như in. Bất giác Tư hỏi thầy:

– Sư phụ, có phải Quỷ Nhập Tràng có liên quan đến một con mèo đen không ạ… ?

Thầy Tàu hơi mở to mắt vì Tư lại hỏi một câu như vậy, thầy Tàu nói:

– Đúng là ở Việt Nam khi nhắc tới Quỷ Nhập Tràng thì người ta thường nói dến Linh Miêu. Đó là một con mèo đen cái bị rắn hổ mang quấn lấy vào dịp tết Đoan Ngọ trong năm. Người đời gọi nó là Linh Miêu vì nó thường sống ở trên các xà nhà, đuôi dài, tai dài hơn những con mèo bình thường. Cái đáng sợ nhất đó chính là khi nhà nào có người chết mà Linh Miêu nhảy qua quan tài thì người chết đó sẽ sống lại. Vì nhân gian đồn đại rằng Linh Miêu có thể mở được cánh cửa của Trung Giới, nên khi nó nhảy qua sẽ kéo linh hồn người chêt quay về. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, còn suy cho cùng dù cho có là Linh Miêu, do yểm bùa hay do uất khí còn vương cõi trần thì những người đã chết mà vẫn cố ở lại trần gian đều trái với mệnh trời, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Không tự hại bản thân khó siêu sinh thì họ cũng đang làm hại đến gia đình của chính mình. Nhà nào có Tử Khí rồi cũng dần dần lụi bại dẫn đến tai ương.

Vợ chồng gia chủ vội vã quỳ xuống chắp tay lạy thầy:

– Mong thầy làm ơn làm phúc giúp cho nhà chúng con. Vợ chồng con xưa nay sống tốt với tất cả mọi người, luôn lên chùa làm phúc, chưa làm điều gì hại người… .Mong thầy ra tay cứu giúp.

Thầy Tàu vội đỡ hai vợ chồng lên rồi nói:

– Hai nị yên tâm, gia đình hai nị chỉ vương mùi tử khí thôi, chuyện này ta ắt sẽ giúp hai nị hóa giải vì mấy ngày ở đây ta thấy hai nị sống rất tốt. Bố thí cho kẻ ăn mày, tiếp đãi khách khứa đầy kính trọng. Hơn nữa nhìn cách làng xóm xung quanh đến giúp công việc gia đình của hai nị là ta cũng biết hai nị sống rất được lòng người quanh đây. Tai ương đôi khi đến bất chợt, vạn vật trên đời tồn tại đều có ý nghĩa riêng của nó. Chuyện sống chết cũng vậy, có sinh mới có tử, có họa ắt có cách giải. Chớ vội lo lắng, ta sẽ giúp hai nị thanh tẩy ngôi nhà. Nhưng đó chỉ là cách tạm thời vì nếu khi ta đi Quỷ Nhập Tràng có thể quay lại mà hai nị không biết thì mọi chuyện vẫn sẽ như thế. Vậy nên ta có một số điều muốn hỏi hai người.

Hai vợ chồng chủ nhà mừng rỡ vội vàng nói:

– Dạ dạ, có chuyện gì thầy cứ hỏi hai chúng con sẽ giúp hết sức mình.

Thầy Tàu bảo Tư nói cô bé kia không cần lục sục tìm mùi thối nữa, chủ nhà bảo cô bé đi xuống bếp chuẩn bị cơm trưa. Ở nhà trên trong không khí im lặng, thầy Tàu hỏi:

– Trước tiên ngộ muốn tá túc ở đây một thời gian, sau ngộ muốn hỏi hai nị trong làng này thời gian qua có ai ngỡ đã chết mà sau đó lại sống lại không..?