Có lẽ là sau cái cuộc biểu diễn võ nghệ đó của cả Sơn Tinh và Thủy Tinh thì Vua Hùng đã quyết định nên gả Mỵ Nương cho ai rồi. Thế nhưng phải làm cách nào, làm cách nào để Thủy Tinh tâm phục khẩu phục đây cơ chứ? Trong lúc Vua Hùng đang nghĩ cách để gả Mỵ Nương cho Sơn Tinh một cách ấm êm nhật thì tộc Kim Liên cho sứ giả tời cầu cứu Vua Hùng, mong Vua Hùng giúp họ làm lễ cúng tế mà cầu mưa giải hạn cho lãnh thổ của họ. Vốn dĩ tộc Kim Liên tìm đến nhờ Vua Hùng là vì trong các bộ tộc ai cũng biết Vua Hùng có người thầy cúng khá cao tay, ông ta có thể hô mưa gọi gió một cách dễ dàng. Bên cạnh đó, vốn dĩ tộc Kim Liên lại là bộ tộc chuyên về trồng chọt, thế cho nên đợt hạn hán lần này đã thực sự gây khó khăn lớn cho họ. Sau khi nhận được tin từ sứ giả của tộc Kim Liên, Vua Hùng bèn đồng ý và cử người đưa thầy cúng tới tộc Kim Liên làm lễ liền. Riêng chỉ có điều mà Vua Hùng không ngờ được rằng, đó là chuyến đi lần này của thấy cúng lành ít dữ nhiều. Bản thân thầy cúng thì có thói quyên rằng trước khi đi đâu xa rời khỏi Vua Hùng thì ông ta thường tự reo cho mình một quẻ bói, và khác hẳn với những lần khác, quẻ cho rằng lần này nếu ông ta đi sẽ rơi vào cửa tử. Dù cho có reo quẻ đến mấy lần đi chăng nữa, tất cả vẫn chỉ hướng về đúng một cửa, đó là cửa tử. Dẫu biết rằng nếu đi thì chỉ có đường chết, vậy tại sao thầy cúng còn dứt áo ra đi cơ chứ? Đơn giản là vì thầy cúng không bao giờ muốn đặt Vua Hùng vào tình thế khó xử. Thêm nữa, bản thân ông ta cũng hiểu rõ được rằng nếu như không đi thì hạn hán lần này sẽ còn kéo dài và chắc chắn một điều rằng việc đó sẽ tác động rất lớn tới tộc Kim Liên. Đó là còn chưa nói đến bọn Huyền Ô sẽ thừa cơ hội mà xâm chiếm tàn sát toàn thể tộc Kim Liên. Chính vì với những lí do đó, mà thầy cúng quyết tâm dứt áo ra đi và tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm đó, Vua Hùng cử một toán quân đi theo bảo vệ thấy cúng, trước khi lên yên ngựa, Vua Hùng giữ tay thầy cúng lại và nói:
- Trước khi đi xa, ông đã có reo quẻ chưa?
Thấy cúng thấy Vua Hùng hỏi vậy thì có hơi chột dạ, thế nhưng vẫn tỏ ra bình thường, thầy cúng chắp tay cúi đầu nói:
- Tại sao ngài lại hỏi tôi vậy, trước khi đi, tôi đã có reo quẻ rồi.
Vua Hùng nhìn thầy cúng thở dài mặt có chút lo lắng nói:
- Chẳng là ta có cảm giác bất an từ khi sứ giả của tộc Kim Liên tới đưa tin.
Thấy cúng nở một nụ cười, có lẽ đó là cái nủ cười giả tạo đầu tiên và cũng là cuối cùng mà ông ta để cho Vua Hùng thấy. Thầy cúng đáp:
- Xin ngài chớ có lo, tôi đã reo quẻ và ra điềm lành. Chắc ngày cảm cấy bất an là vì tôi phải đi xa, trong khi ngài thì đang đau đầu về chuyện gả cưới của Mỵ Nương đúng không ạ?
Vua Hùng nhìn xa xăm đáp:
- Chắc là vậy.
Thấy cúng nói tiếp:
- Xin ngài yên chí, sau khi làm lễ cúng cầu mưa xong. Tôi sẽ quay về và tìm cách coi có thể giúp ngài thêm gì về việc gả cưới cho Mỵ Nương hay không.
Nói rồi thầy cúng từ biệt Vua Hùng và cùng với đoàn quân và sứ giả Kim Liên lên đường. Vua Hùng đứng đó nhìn theo mà trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng vô cùng, giá như mà Sơn Tinh và Thủy Tinh không bận việc đi tuần tra dọc các bộ tộc thì ngài đã cử một trong hai người đi theo hộ tống rồi. Vua Hùng đứng đó nhìn theo đoàn quân cứ xa đần, bất ngờ một trận gió lạnh thổi ùa qua khiến cho Vua Hùng phải khẽ rùng mình mà rợn da gà.
Phải tới tận chiều muộn hôm đó, thầy cúng và đoàn quân hộ tống mới tới được lãnh thổ của tộc Kim Liên. Sau khi vào diện kiến tộc trưởng, thầy cúng có reo quẻ và nói rằng tối mai sẽ làm lễ cầu mưa được. Sau khi thảo luận đâu vào đó về vấn đề chuẩn bị đố cùng tế và cách thức ra sao, thầy cúng xin cáo từ tộc trưởng và về láng của mình để nghỉ ngơi. Nhưng có một điều mà không một ai ngờ tới được, đó là việc tộc Huyền Ô cũng biết rất rõ về người thầy cúng cao tay này của bộ tộc Âu Lạc. Điều còn đáng nói hơn nữa, đó là bọn chúng còn biết được tài nhìn vào thiên ý của thầy cúng này. Chẳng là mấy bữa nay, tên thầy tà của tộc Âu Lạc liên tục nhận được sự báo hiệu của trời đất nói về thời kì diệt vong, và nó còn báo hiệu cả sự sụp đổ của bộ tộc Âu Lạc. Tuy nói là cảm thấy được dấu hiệu như vậy, nhưng bọn chúng vẫn không dám chắc chắn điều gì. Sau khi quân do thám của tộc Huyền Ô về đưa tin rằng thầy cúng đang được điều tới tộc Kim Liên để làm lễ cầu mữa. Tên thầy tà đã làm phép và nói rằng chính cái tối mà thầy cúng làm lễ cũng chính là cái đêm ám khí xung thiên, là một cơ hội thuận lợi để chúng có thế thực hiện âm mưu, đó chính là bắt cóc thầy cúng.
Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, mặt trời vừa lặn không lâu thì thầy cúng đã lên điện thờ để cầu mữa, xung quanh là vô vàn binh lính canh gác. Thầy cúng đứng chắp tay khấn vái mấy hồi, thế rồi trong bộ đồ cúng tế sặc sỡ, ông ta bắt đầu nhẩy múa, đồng thời móc trong hai cái rổ nhỏ hai bên hông ra mà vẩy gạo và một thứ bột vụn ra xung quanh. Bầu trời còn đang quang mây, ánh trăng soi sáng khắp một vùng thì bất ngờ mây đen kéo tới, sấm chớp nổ đùng đùng. Tiếng sấm bắt đầu nỏ, và không bao lâu sau, riêng một vùng đất bỗng tối mịt lại. Bọn lính Huyền Ô lúc này dựa vào bóng đêm mà mon men cắt cổ từng binh linh canh gác một. Thấy cùng đang làm lễ trên đài, bất ngờ hai bàn tay ông ta bỗng cảm nhận sự lạnh cóng, mồ hôi tay tuôn ra, thầy cúng như nhận ra rằng nguy hiểm đang cận kề. Ít phút sau, gió từ đâu thổi tới rất mạnh, cũng là lúc mà binh lính hô hào báo động có quân Huyền Ô. Bên dưới đài một cuộc hỗn chiến bắt đầu xảy ra, kẻ hô hào, người chém gϊếŧ, riêng thầy cúng vẫn đứng đó nhẩy múa cầu mưa. Chẳng bấy lâu mà số binh linh canh gác bảo vệ đã thiệt mạng sạch, lúc này bọn lính Huyền Ô mới lao tới để bắt thầy cúng. Nghe báo động, toàn bộ binh lính Kim Liên liền lao ngay ra chỗ đài làm lễ. Mặc cho bọn lính Huyền Ô có tìm mọi cách lôi kéo thầy cúng khỏi đài lễ, thế nhưng ông ta vẫn cố gắng chống cự và cầu mưa. Cuối cùng, một tên lính Huyền Ô đã dùng chuôi kiếm đập mạnh vào gáy khiến thầy cúng đổ gục xuống đài làm lễ. Ngay khi thầy cũng vừa nằm xuống cũng là lúc những hạt mưa bắt đầu tuôn rơi. Khi binh lính Kim Liên có mặt tại đài lễ thì đã quá muộn, thầy cúng đã bị bọn binh lính Huyền Ô lôi đi vào trong màn đêm đen. Tộc trưởng tộc Kim Liên đứng đó dưới chận mưa rào mà run lên cậm cập, ông ta đang lo ngại rằng không biết phải thưa gửi sao với Vua Hùng.
... Tại lãnh thổ của tộc Huyền Ô ...
Thầy cúng dần tỉnh lại, ông ta mở mắt nhìn, có lẽ thầy cúng là người đầu tiên bước vào được lãnh thổ của bộ tộc mà bị những tộc khác coi là quỷ. Thầy cúng nhìn quanh, một cảnh tượng hỗn đổn xảy ra, cảnh đánh nhau, tranh dành, thậm chí là cưỡиɠ ɧϊếp diễn ra liện tục, vậy mà không hiểu vì sao bộ tộc này vẫn có thể tồn tại được. Thầy cúng nhìn về phía xa xăm, trên lãnh thổ này không có lấy một thứ ánh sáng, tất cả chỉ là một mầu đen đến đáng sợ, thêm vào đó là cái cảm giác u uất và ngột ngạt khiến người ta như muốn phát điên lên. Nhận thấy rằng thầy cúng đã tỉnh lại, lúc này tên thầy ta mới tiến lại hắn nhìn thầy cúng mỉm cười nói:
- Người có thể nhìn thấy được thiên ý đây sao?
Thầy cúng ngẩng mặt lên nhìn, tên thầy ta này người gầy dơ xương, toàn thân là bôi mực đen vằn vện những hình triều tượng. Bên cạnh đó, toàn thân hắn là đeo những mảnh xương, và trong đó là vô vàn sọ người. Thầy cúng không nói gì, chỉ im lặng. Tên thầy tà này lên tiếng:
- Ta sẽ để cho nhà ngươi sống, nêu như nhà ngươi làm phép nhìn vào tương lai và cho ta biết được tương lại của bộ tộc Âu Lạc.
Thầy cúng đáp:
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?
Tên thầy tà cười lớn lắc đầu nói:
- Ngươi nghĩ rằng chỉ mình nhà người có thể thấy được tương lai hay sao? Bản thân ta cũng đã thấy được dấu hiệu của sự diệt vong của tộc Âu Lạc, chỉ có điều ta muốn biết rõ hơn mà thôi...
Thấy cúng nghe đến đây thì có hơi rùng mình lo sợ, không hiểu là tên thầy tà này đang nói dối hay nói thật nữa, vì bản thân ông ta cũng chưa bao giờ reo quẻ hay như cảm nhận được những dấu hiệu có liên quan đến sự diệt vong của tộc Âu Lạc cả. Thấy cúng cười nói:
- Nhà ngươi đừng có hòng, ta không mắc bẫy đâu.
Đứng đó đôi co một hồi, cuối cùng tộc trưởng tộc Huyền Ô cùng với hai tên lính tiến tới. Thấy cúng quay đầu nhìn tên tộc trưởng, hắn to con cơ bắp cuồn cuộn, nước da ngăm đen, mặt thì lạnh tựa như nước mùa đông. Tên tộc trưởng hỏi tên thầy tà:
- Thế nào, có biết thêm được gì không?
Tên thầy tà lắc đầu, một tên lính lúc này mới rút con dao ra tiến tới thầy cúng và nói:
- Ngài để tôi, tôi sẽ bắt nó nói.
Thế nhưng bất ngờ thay, tên tộc trưởng này vung một cú đấm trời giáng thẳng vào mặt của tên lính này khiến hắn buông dao ngã lăn ra đất, tên tộc trưởng nói:
- Ai hỏi mày!
Thế rồi tộc trưởng nhìn thầy cũng, hắn hỏi tên thầy tà:
- Thế có cách nào để bắt hắn tiết lộ thiên cơ không?
Tên thầy tà mỉm cười, cái nụ cười nham hiểm, thế rồi hắn quay đầu nhìn thầy cúng nói:
- Cách thì tất nhiên là có, tôi muốn hắn tự nguyện nhưng coi bộ chúng ta phải dùng vũ lực rồi.
Nói dứt câu, tên thầy tà ra hiệu cho mấy tên linh khác tiến tới và đưa thầy cúng vào trong lều của mình. Đưa vào tới nơi, bọn lính cởi trói cho thầy cúng, thế rồi hai đứa giữ chân, hay đứa giữ tay, chúng đè xấp thầy cúng xuống nền đất. Hai tên lính giữ tay lúc này mới đè tay thầy cúng vô cái thau đồng nông rộng. Tên tộc trưởng ngồi ngay đối diện thầy cúng, tên thầy tà thì cầm con dao tiến tới gần thầy cúng. Hắn mỉm cười nói:
- Nếu nhà ngươi không cho ta biết, ta cũng có cách để tự biết.
Nói rồi hắn cầm con dao sắc tiến tới cắt phăng cả mười đầu ngón tay của thấy cùng, chỉ thấy thầy cúng cố giẫy giụa và la lên trong đau đớn. Máu từ mười ngón tay của thầy cúng chảy đầy một cái thau. Tên thầy ta lúc này bắt đầu đưa tay múa máy trên cái thau đồng nông này. Sau một hồi, hắn tay không bóc một viên than củi đỏ bỏ vào mồm nhai rau ráu, thế rồi hắn cúi đầu thổi một làn khói trắng toát bao chủm lên cái thau máu này. Lớp khói lan ra trên mặt thau máu, thế rồi ngay khi làn khói tan đi, một lọat hình ảnh bắt đầu hiện ra trong thau máu. Cả tên tộc trưởng tộc Huyền Ô cùng với tên thầy tà cứ thế chăm chú coi. Từ trong thau máu là hiện ra hình ảnh nước tràn ngập khắp mọi nơi, cuốn trôi tất cả mọi thứ. Nhưng có một điều khác lạ đó là toàn bộ quân đội Huyền Ô thì ngồi trên thuyền và hô hào lao tới. Cảnh tượng chuyển qua cảnh Vua Hùng, Mỵ Nương, và Sơn tinh bị nước bao vây tứ phía trên mọt ngọn núi cao chót vót. Bỗng cả tên tộc trưởng và tên thầy tà như chố mắt khi đến cảnh chính tay Thủy Tinh đâm chết Vua Hùng. Cả thau máu lại chuyển qua cảnh nước rút, quân đội Huyền Ô thì la hét vui mừng và được phen mặc sức, cướp, hϊếp, gϊếŧ những người của bộ tộc khác còn đang thoi thóp. Cảnh tượng tên tộc trưởng đi đầu bế theo Mỵ Nương và tên thầy tà đi theo sau lưng cầm cái đầu còn nhỏ máu của Sơn Tinh như khiến chúng hả dạ lắm. Sau cảnh tượng đó, cả thau máu lại chuyển về bình thường. Tên tộc trưởng tộc huyền ô lúc này mới ngửa cổ lên giời cười lớn sảng khoái, cái tiếng cười như làm cả cái tròi phải rung lên.
Tên tộc trưởng có vẻ như hả hê lắm, hắn tiến ra ngoài tròi, tên thầy ta lúc này mới hỏi:
- Tôi phải giả quyết hắn thế nào đây?
Tên tộc trưởng đáp:
- Đằng nào nó cũng chết, thôi thì giả lại xác nó cho Vua Hùng đi.
Tên thầy tà tuân lệnh, thế rồi hắn kêu người đưa thầy cúng lên một chiếc thuyền nhỏ và cử binh linh đưa thầy cúng xuôi dòng về với tộc Âu Lạc.
Vua Hùng nghe tin thầy cúng bị quân Huyền Ô bắt thì ngài như chết điếng người, ngay tức thì Vua Hùng tập hợp quân đội và sai người đi lùng sục khắp vùng quanh tộc Kim Liên để tìm kiếm. Nhưng chỉ mấy ngày sau, có tin cấp báo từ tộc Hà Thiên, bộ tộc canh dữ đầu sông dẫn vào tộc Âu Lạc báo có một thuyền nhỏ của quân Huyền Ô đang xuôi dòng. Nghe vậy, Vua Hùng như linh tính đó là thuyền của quân Huyền Ô mang thầy cúng về, nhưng không biết thực hư ra sao, ngài cùng với Sơn Tinh và ba quân tức tốc ngày đêm phi tới đó. Vậy còn Thủy Tinh thì sao? có lẽ đó là ý trời khi mà Thủy Tinh đúng lúc đó lại đang đóng quân trên sông tại lãnh thổ của tộc Hà Thiên. Mặc dù cho đã được lệnh vua cha yêu cầu không được manh động, thế nhưng do sợ rằng bọn Huyền Ô có âm mưu. Thủy Tinh đã đích tay làm phép hô mưa gọi gió, dâng sóng hồ lên cao đập tan nát con thuyền nhỏ đó.