Ca Ca Xuất Giá

Chương 1

Chương 1
“Tỉnh tỉnh..!”

Mơ mơ màng màng truyền đến bên tai thanh âm của người ở xung quanh, thật là ồn ào nha. Ta cố gắng mở to mắt tưởng nhìn qua chung quanh xem là ai không có ý thức ồn ào đến vậy, nhưng tại sao ta mãi không thể mở lên hai mí. Đầu vẫn thực nặng nề, đã có chuyện gì xảy ra chứ? Ta chỉ nhớ rõ một…chiếc xe tải lao thẳng tới đi. …Di, không phải chứ? Ta chết sao? Đừng có đùa a~

“Cử động, cử động rồi!”

Bên cạnh lại vang lên tiếng hoan hô, vậy ta đây chính là không chết ? Ha ha, đã nói thôi, ta còn chưa tới hai mươi tuổi, còn phơi phới thanh xuân đi, sao như vậy dễ dàng chết được chứ! Yên tâm rồi ta lại tiếp tục ngủ tiếp tục ngủ….

Lần thứ hai tỉnh lại tựa hồ đã là lúc chạng vạng, miễn cưỡng mở to mắt lại nhìn đến một bộ mặt tràn đầy lo lắng – “Khanh nhi, ngươi cuối cùng cũng tỉnh, đều hôn mê tới ba ngày khiến nương lo đến ngã bệnh rồi!”

Ta trừng mắt nhìn, nhìn, tái trừng mắt nhìn lần nữa…Cuối cùng bạo phát ra…

“A….!!!!!!”

Ta phát ra một tiếng thét có thể nói là kinh thiên địa khϊếp quỷ thần….nơi này, nơi này là cái chỗ nào a? Hơn nữa, vì cái gì, vì cái gì trước mặt ta lại có một mỹ nhân đi, không, xác thực mà nói là một cái mĩ nam, không không.., càng xác thực mà nói là một cái pp vạn niên tiểu thụ [ tuy là hắn có một đầu tóc dài ], thân vận cổ trang đi. Cho dù có là nằm mơ cũng không phải như vậy chân thật, như vậy quỷ dị đi! Ta véo, ta véo, ta tái véo, không đau đi, vậy ta đây nhất định là đang nằm mơ rồi, ta ngã đầu xuống rúc vào trong chăn tiếp tục ‘mộng đẹp’ của ta, bất ngờ lại bị người kéo.

Mỹ nhân vẻ mặt kinh hoàng túm chặt lấy ta nói: “ Khanh nhi, ngươi là làm sao, không phải là chịu phải cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sao ngay tới ca ca cũng không nhận thức?!”

Ca ca? Ta hồ nghi nhìn hắn. Một nam nhân cao cao gầy gầy đứng bên cạnh hắn bỗng kéo hắn lại nói: “Tiểu thư đại khái là bị xe ngựa đυ.ng vào đầu còn chưa có khỏi hẳn đi. Nhị thiếu gia ngài không cần quá kích động như vậy!”

Một lão nhân khác có bộ râu bạc cũng đi lên gật đầu nói: “Địch hộ vệ nói có lý, để cho lão phu lại đến xem mạch đi.”

Cảm nhận được độ ấm ngón tay của lão nhân, ta có thể xác định ta không phải là đang nằm mơ, kia…ta tính là cái gì đây? Tá thi hoàn hồn? Không đúng, cái kia tiểu thư không nhất định là đã chết a. Nếu vậy thì phải là xuyên qua thời không? Thiên a, tuy rằng ta xem qua rất nhiều loại này loại hình trong tiểu thuyết đam mỹ, nhưng là ta không mong nó sẽ phát sinh trên người ta a, ta chỉ là một cái đồng nghiệp nữ ( hủ nữ ) thực bình thường a! Cái loại sự tình này đều không phải chỉ phát sinh trên người các tiểu thụ sao? Ai, ‘ký đến chi, tắc an chi’(đại khái là cái gì đến sẽ phải đến đi), vẫn là nghĩ xem làm cách nào đối phó với một đống nhân này đi. Thế là ta cố gắng giả bộ đáng thương hề hề, nhìn thẳng vào mĩ mĩ vạn niên thụ [ ngượng ngùng, ta quả thực không biết tên hắn ], dùng thanh âm run run cố gắng nói ra mấy câu: “nơi nầy là chỗ nào a? Ta vì cái gì lại không cử động được? Ta là ai a, đầu của ta đau quá!!!!” Ta cũng thực phối hợp đúng lúc ngất đi.

Thời điểm tỉnh lại tiếp theo, trước giường của ta lại có nhiều gấp đôi người, một đám sắc mặt nghiêm trọng, đều nhất loạt đứng yên. Cuối cùng, ở thời điểm ta nhẩm đếm tới hai mươi, một lão nhân có diện mạo uy nghiêm nói: “Khanh nhi, ngươi vẫn là không nhớ ra sao?”

Ta ‘bất lực’ lắc đầu, đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía mỹ nhân, mỹ nhân lập tức giải cứu ta: “Khanh nhi, ngươi vẫn là đau đầu sao?”

Ta hiểu ý lập tức phối hợp làm ra trạng thái thống khổ, đem này một đống người bức ra ngoài, pp vạn niên thụ ngồi xuống bên giường của ta nói: “Khanh nhi, ngươi thật sự cái gì cũng đều không nhớ?” Ta gật đầu.

Hắn thở dài: “Không phải ta nói ngươi, ngươi nháo cũng nháo đủ, nương vì lo cho ngươi mà ốm đến không dậy nổi. Cho dù có là đào hôn ngươi cũng không nên giả mất trí đi, ca thật sự lo lắng ngươi!”

Ta vội vàng lắc đầu: “Không phải, ca, ta thật cái gì cũng không nhớ!”

Hắn nhìn thẳng vào mắt ta một lúc lâu, cuối cùng cũng tin.

Trải qua một tối, ta rốt cuộc cuối cùng cũng biết thân thể này tên gọi Kỳ Vân Khanh, mới mười bảy tuổi, là thiên kim của đương triều Thượng Thư [ ha ha, xem ra ta vận khí thật không tồi đi ], bởi vì là nghĩ không muốn gả cho con trai của Tể tướng mà đào hôn, kết quả lại bị xe ngựa đυ.ng trúng [ ô ô, điểm này thật đúng là bi thảm a~!]. Mà này pp vạn niên thụ, chính là của ta thân ái nhị ca Kỳ Vân Thư, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, là bào huynh cùng mẹ với ta, cho nên tình cảm thật là rất tốt [ phải nói lại, vận khí của ta quả không phải tốt bình thường mà là cực kì tốt a, xuyên không vào thế giới này lại còn có một cái mĩ mĩ vạn niên thụ ca ca, ân, xem ra ta là muốn có đầy đủ tài nguyên để lợi dụng đi…., ha ha, người nào đó cuồng tiếu a~ ].

Bằng vào trí thông minh của ta [ uy, ta tốt xấu gì cũng là người của thế kỷ hai mốt đi! ], ta thực thuận lợi lừa dối qua cửa, chính là bởi vì có “tiền án” phía trước mà ta bị cấm túc. Ta phi, sẽ không phải là gần nhất lại muốn gả ta cho cái nam nhân xa lạ nào đấy đi! Thế là ta quấn chặt lấy ca ca thân yêu mà làm nũng, cuối cùng ca thật sự không có biện pháp phải đáp ứng ta hướng Hoàng Thượng cầu tình.

Sáng sớm hôm sau, ta liền cải trang thành tiểu tư (gã sai vặt)của ca ca, đem nha đầu hầu hạ ta dóng giả ta nằm trong ổ chăn, theo chân ca tiến cung.

Ha ha, Hoàng thượng, ta đến đây!

Tự do, ta đến đây!