Giám Sát Viên Số Một

Chương 5

[Xin lỗi, khả năng của tôi không đủ, không thể bao phủ tất cả các điểm thi, cũng không thể bao phủ cả nước,] nó dường như đang suy ngẫm, [tôi quá nhỏ bé, dù đã ở thế giới này một thời gian, tốc độ trưởng thành vẫn rất chậm.]

"Ở thế giới này một thời gian?"

[Trước đây tôi... mức độ thông minh không cao như thế này, rất đần độn, là sau này... tôi thức tỉnh một phần sức mạnh, rồi tìm đến cô.]

"Cậu đã rất giỏi rồi," sau khi tâm trạng dịu xuống, tôi hiếm khi mở miệng an ủi, "Cậu sẽ trưởng thành hơn trong tương lai."

[Đúng vậy.] Tiểu Đốc lấy lại tinh thần, [Chờ tôi thu hồi được những mảnh vỡ đó, sức mạnh của tôi sẽ ngày càng lớn mạnh, rồi sẽ có một ngày, tôi có thể bao phủ tất cả.]

Nó trải ra trước mặt tôi một hành tinh.

Năm châu bốn bể, núi non sông hồ nhiều như sao trên trời, hành tinh xanh thẳm đang chuyển động chậm rãi.

Những tia sáng màu vàng rực rỡ rơi rớt khắp thế giới.

3

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi đứng trước cổng trường chờ Cố Kiều An.

Tiêu Tường ra trước em ấy.

Biểu cảm của cô ta lúc này không còn rạng rỡ như trước, ngược lại còn có chút u ám.

Tôi đoán được nguyên nhân — do Tiểu Đốc can thiệp, hệ thống của cô ta đã rơi vào trạng thái đình trệ, có lẽ mọi cuộc đối thoại với cô ấy đều đã bị chặn lại. Không liên lạc được với hệ thống, dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi, ít nhiều sẽ có chút hoảng loạn.

Tôi bình thản nhìn cô ta mang tâm trạng nặng nề đi ngang qua người tôi. Tôi hơi động một chút, chiếc móc khóa treo trên balo của cô ta rơi xuống.

Cạch.

Âm thanh không lớn, khi cô ta quay đầu lại, tôi cúi người nhặt chiếc móc khóa lên.

“Bạn ơi, đây là của bạn phải không?” Tôi nhìn cô ta.

Tiêu Tường gật đầu, rõ ràng trong lòng đang rối tung cả lên, không thèm cảm ơn mà chỉ đưa tay lấy lại móc khóa từ tay tôi.

Nhưng ngay khi cô ta rút tay về, tôi siết nhẹ tay mình, chạm vào da cô ta.

Tôi rất muốn chất vấn, rất muốn trút giận, rất muốn nói cho cô ta biết người mà cô ta quyết định hủy hoại cuộc đời là em gái tôi, người mà tôi trân quý. Tôi muốn nghiêm khắc hỏi cô ta tại sao lại ích kỷ như vậy, muốn công khai tất cả những gì cô ta đã làm để đòi lại công bằng cho Kiều An.

Nhưng cuối cùng, tôi lại không nói gì cả, tôi buông tay ra, cúi mắt lùi lại một bước.

Đạo lý của thế giới này chưa bao giờ đơn giản, không phải trắng ra trắng hay đen ra đen, cũng không phải chính nghĩa nhất định sẽ chiến thắng.