Kế Hoạch Đổi Đời Của Nữ Phụ

Chương 13

“Không được!” Giọng nói của ta rất có khí phách.

Trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, ta tận tình khuyên bảo: "Kỳ thật, ngài có biết vì sao, ta đem tình cảm nam nữ đối với ngài chuyển hóa thành tình huynh muội không?"

Hắn khó khăn mở miệng: "Là lúc trước ta nói không có tình cảm nam nữ với nàng, làm tổn thương trái tim nàng?"

Ta lắc đầu: "Tình cảm của ta làm sao có thể không kiên định như vậy? Là bởi vì, Phật tổ cho ta gợi ý, ngài nói, điện hạ là thiên tuyển chi tử, nhưng ta không phải. Nếu ta lại si tâm ái mộ, sẽ khắc ngài! Lúc trước ngài bị phế truất, cũng là bởi vì ta đối với ngài có tâm tư bất chính, cho nên ảnh hưởng đến vận mệnh của ngài! Sau đó ta không đi theo ngài thì ngài có phải liền một đường đi thẳng.”

Ta mấp máy môi, lại tiếp tục biên: "Ta lập gia đình, không chỉ là vì cho nhà chúng ta khai chi tán diệp, kéo dài huyết mạch, còn có một nguyên nhân, chính là, Phật tổ nói, ta phải gả cho người khác. Ta vận xui này, mới có thể không ảnh hưởng ngài."

“Này…”

Ta thở dài: "Phụ thân Hoài Ngọc lúc trước, chính là tướng công chết sớm của ta, cũng bị ta khắc chết, kỳ thật chàng ấy cũng coi như là ngăn cản tai họa cho ngài. Nếu không là bởi vì ta gả cho chàng ấy thì sợ ngài cũng sẽ có tai ương huyết quang. Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, vận mệnh liên lụy quá sâu. Ta chết, ngài cũng sống không lâu. Nhưng khi hai chúng ta còn sống, lại giống như nhím, không thể ở quá gần. Cho nên ta lập gia đình, đối với khí vận của ngài là trợ lực tốt nhất."

Nhìn vẻ mặt khϊếp sợ, tái nhợt của hắn, tâm tình ta trầm trọng: "Kỳ thật ta đã nói với tướng công đáng thương đã chết của ta, hắn có thể sẽ bị ta liên lụy, nhưng hắn nói, hắn không ngại, hắn nguyện ý vì Thái tử điện hạ ngăn cản tai họa. Không nghĩ tới, hắn thật sự chết, hu hu… đều là ta hại hắn!"

Dung Sâm vừa định nói gì đó.

Ta đưa tay ngăn hắn lại, mà là nói: "Điện hạ, ngài nếu thật sự áy náy, liền chiếu cố tốt con trai Đại Tráng đi! Hoài Ngọc đáng thương, tuổi còn nhỏ đã không có cha. Tướng công ta cũng đáng thương, ngài không biết, hắn khi còn bé qua có bao nhiêu đáng thương…"

Ta lôi kéo Dung Sâm thao thao bất tuyệt kể về quá khứ bi thảm của Đại Tráng.

Cuối cùng, hắn ở trong lúc ta thoát mẫu bay tứ tung, hốt hoảng chạy trốn.

Nhìn bóng lưng hắn, ta hô: "Điện hạ, lần sau chúng ta lại nói tiếp, Văn Kiệt cũng có rất nhiều chuyện xưa.”