Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 104: Ba ngày sau, đại điển phong hậu

Lan quốc, trong một đại trạch đồ sộ có chút xa hoa, Dạ Khuynh Thành mang khuôn mặt rối rắm lật đật đi theo sau Huyết Đại, mà Tuyết Đại đi phía trước không quan tâm hắn mà chỉ chăm chú ngắm nhìn hoa viên.

Chỉ thấy bóng dáng màu trắng của nàng đi đến bên cạnh một gốc cây mẫu đơn thì dừng lại, đưa mũi nhỏ nhắn xinh xắn đến gần nụ hoa ngửi ngửi, mùi hoa nhàn nhạt thật khiến người ta say mê.

Thưởng thức xong hoa mẫu đơn nàng lại tiếp tục đi đến cạnh khóm hồng đang nở rộ xinh đẹp, hoa hồng đỏ rực cực kỳ nổi bật, khiến cho nàng nghĩ đến ý nghĩa của hoa hồng ở thế kỷ hai mươi mốt.

Yêu, là một chữ rất có lực hấp dẫn, có bao nhiêu nam nữ trẻ tuổi đã dấn thân vào đó, lại có bao nhiêu người hữu tình có thể hiểu nhau, ở bên nhau cả đời?

Lúc nàng đi đến khóm hoa hồng liền phát hiện ra một vùng hoa anh túc cũng màu đỏ nhưng là một màu đỏ diêm dúa, nàng không thể không nhíu mày.

Cái tên ngốc này, vậy mà nhổ toàn bộ hoa anh túc trong phủ trồng ở đây, khẳng định là hao phí rất nhiều công phu đi?

Mà cái giống hoa này hẳn là hắn tự tay nuôi trồng, người khác căn bản là không có bổn sự trồng được giống hoa anh túc tốt thế này, chủ yếu cũng do khí hậu nơi này không thích hợp, xem ra tên ngốc này chăm sóc rất cẩn thận.

Giống như không để ý đến mấy cây hoa anh túc, nàng lướt qua đi thẳng, đối với ánh mắt ảm đạm phía sau làm như không thấy.

"Đại Nhi, nàng... không thích hoa anh túc sao?"

Dạ Khuynh Thành bước nhanh đuổi kịp Tuyết Đại phía trước, có chút khẩn trương hỏi nàng.

Làm sao có thể? Rõ ràng Đại Nhi luôn rất thích hoa anh túc, nhưng hôm nay lại không hề liếc nó lấy một cái, này rốt cuộc là chuyện gì?

Vốn khi hắn thấy nàng đi về phía hoa anh túc, trong lòng liền kích động, vốn định tiến lên nói về chuyện ngàn năm trước nàng luôn yêu thích hoa anh túc như thế nào, còn có chính hắn như thế nào yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng coi nó thành sở thích của chính mình.

Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng thì tầm mắt của nàng đã rời đi, ngay cả cơ hội này cũng không cho hắn nói ra tâm tình của mình, hắn thật sự không hiểu, không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra.

Đại Nhi, ta phải làm thế nào với nàng bây giờ?

Tuyết Đại ngẩng đầu nhìn hắn, ra vẻ khó hiểu hỏi: "Hoa anh túc? Hoa anh túc là hoa gì? Rất đẹp sao?"

Nhìn bộ dáng khờ dại của nàng, Dạ Khuynh Thành quả thật khóc không ra nước mắt.

Đại Nhi của hắn đã quên hết rồi, quên cả những hồi ức tươi đẹp giữa bọn họ, ngay cả niềm yêu thích với hoa anh túc cũng bị xóa sạch không còn một mảnh.

"Đúng, rất đẹp, nó là loại hoa mà Đại Nhi thích nhất, về sau nàng sẽ nhớ ra thôi."

Sẽ, dù nàng không nhớ ra ta cũng sẽ có biện pháp khiến nàng nhớ ra, dù phải tái hiện lại toàn bộ kiếp trước ta cũng sẽ không hối tiếc.

Không nhớ nổi quan hệ ngàn năm trước cũng không sao, chuyện của chúng ta bây giờ mới quan trọng, ta nhất định sẽ khiến nàng lại yêu ta một lần nữa.

Không nhớ nổi loài hoa anh túc chúng ta yêu nhất cũng không sao, ngày sau ta sẽ trồng một rừng hoa anh túc nơi chúng ta ở, để nàng lại yêu thích nó một lần nữa.

"A... vậy thì sau này hãy nói đi."

Tiếp tục không để ý đi về phía trước, một trận gió nhẹ lướt qua, thổi bay vài sợi tóc trên trán nàng.

Dạ Khuynh Thành kéo nàng lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng ôn nhu vén sợi tóc ra sau tai nàng, rồi mới lùi lại.

Hắn có bao nhiêu mong muốn được kéo nàng vào trong ngực, gắt gao ôm thân thể mềm mại của nàng, được ngửi mùi hương của nàng, nói cho nàng biết hắn nhớ nàng bao nhiêu, nhưng mà hắn không thể, nếu hắn thật sự làm như vậy, nhất định sẽ dọa nàng sợ hãi.

Hiện tại quan hệ của bọn họ không được tốt lắm, hắn không thể phá vỡ được, phải thận trọng từng bước, hắn sẽ từ từ tiến vào lòng nàng, khiến nàng bất tri bất giác tiếp nhận hắn.

Nếu ngàn năm trước nàng có thể yêu hắn, vậy thì bây giờ vẫn có thể, chỉ cần hắn cố gắng, nhất định sẽ đoạt được lòng của nàng, hắn cực kỳ chờ mong đến ngày đó.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, hắn còn chưa chờ được tới ngày đó, người mà hắn không muốn thấy nhất đã phá hỏng.

"Tuyết Nhi."

Mặc Thanh Vân vừa giải quyết xong chuyện kia, liền ném lại cho đám đại thần xử lí hậu vụ, còn hắn chỉ kịp thay một bộ quần áo mới, sợ toàn thân dính máu khiến Tuyết Nhi không thoải mái, liền vội vàng chạy tới.

Hắn trái lại không lo cho an nguy của Tuyết Nhi, bởi vì Dạ Khuynh Thành sẽ không để ai tổn thương nàng.

Hắn là lo lắng Dạ Khuynh Thành sẽ mượn cơ hội quấn Tuyết Nhi, nói cho nàng chuyện ngàn năm trước, nhưng mà hắn lầm rồi, Dạ Khuynh Thành mới không làm ra chuyện tiểu nhân như vậy, dù hắn rất muốn đoạt lại Tuyết Đại, nhưng cũng là đoạt một cách quang minh chính đại!

"Nhanh như vậy đã xong rồi hả? Tốc độ của ngươi cũng nhanh thật, chắc vẫn chưa thu thập xong cục diện rối rắm đi?"

Bọn họ mới rời đi không tới hai canh giờ, tên nhãi này đã vội vàng đuổi tới, rõ ràng là đề phòng mình.

Tâm tư của Mặc Thanh Vân hắn tự nhiên có thể đoán được vài phần, nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái, liền không nhịn được cười nhạo hắn một phen.

"Cái này không cần ngươi quản, ta là tới đón Tuyết Nhi."

Tiếp theo liền ôm lấy Tuyết Đại vào lòng, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Tuyết Nhi, theo ta trở về, hậu vị ta đã chuẩn bị tốt cho nàng, ba ngày sau sẽ cử hành đại điển phong hậu."

Thái độ trước sau khác nhau một trời một vực khiến người ta chắc lưỡi không thôi, này đãi ngộ không khỏi quá khác biệt đi?

"Tuyết Thiên, ngươi đừng có quá phận, thừa dịp Đại Nhi mất trí nhớ liền lừa gạt nàng, ngươi có phải là nam nhân không?"

Không đợi Tuyết Đại lên tiếng, Dạ Khuynh Thành đã khó thở công tâm, nộ khí trong lòng cuộn trào, nam nhân này còn có thể vô sỉ hơn sao?

Lại dám phong Đại Nhi làm hoàng hậu trong lúc Đại Nhi mất trí nhớ, hỏi hắn làm sao có thể chịu được?

Mặc Thanh Vân cũng không tức giận, hắn thừa nhận hành vi của mình không đủ phúc hậu, nhưng vì có thể được ở bên Tuyết Nhi, đời đời kiếp kiếp ở cùng nàng, đê tiện một chút thì có sao? Chỉ cần được ở bên nàng, cái khắc hắn đều không quan tâm.

"Tốt, ta muốn làm hoàng hậu, hoàng hậu chí cao vô thượng."

Tuyết Đại giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười đến sáng lạn, ý cười trong mắt lại như có ý mà vô ý liếc về phía Dạ Khuynh Thành.

"Vậy chúng ta đi thôi, trong cung vẫn còn rất nhiều việc phải xử lí."

Nói xong liền lôi kéo tay nàng xoay người rời đi, không để ý đến Dạ Khuynh Thành đang tái mặt phía sau, chỉ cần Tuyết Nhi của hắn vui vẻ là tốt rồi, những kẻ khác hắn mới không thèm quan tâm, cũng không có thời gian quan tâm.

"Tốt."

Tuyết Đại nhẹ giọng đáp, tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía Dạ Khuynh Thành, cười giảo hoạt, nói: "Ba ngày sau... đừng quên nha."

Một câu nhắc nhở tùy ý của nàng, nhưng lại khiến Mặc Thanh Vân căng thẳng, một loại bất an không nói rõ ập lên, rõ ràng chỉ là một câu nói, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy còn có thâm ý khác?

Hắn cũng không hiểu chính mình vì sao lại lo được lo mất, dù sao một câu này của Tuyết Nhi cũng ảnh hưởng không nhỏ đến hắn.

Dạ Khuynh Thành ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn theo bọn họ rời đi, mãi đến khi biến mất trong tầm nhìn thì hắn mới hồi thần.

Ánh mắt hắn đờ đẫn, trong đầu là trống rỗng, ba ngày sau, nàng liền chân chính trở thành thê tử của Tuyết Thiên rồi.

Cái sự thật tàn khốc này sao hắn có thể tiếp thu, nữ tử mình yêu say đắm ba ngày sau sẽ trở thành thê tử của người khác, điều này làm sao hắn có thể chịu được?

Vừa rồi vẫn còn có tự tin mười phần nàng sẽ lại yêu mình, nhưng nhìn bộ dáng nàng cười đến hạnh phúc kia, hắn còn có cơ hội sao?

Đột nhiên hắn nhớ đến một chi tiết, nụ cười của Đại Nhi có gì đó không đúng, còn có câu nói nàng nhắc nhở ba ngày sau sẽ là đại điển phong hậu, điều này nghĩa là sao? Chẳng lẽ...

Cực kỳ rõ ràng, một câu nói tùy ý của Huyết Đại không chỉ có một mình Mặc Thanh Vân cảm thấy không thích hợp, mà Dạ Khuynh Thành cũng cảm giác được.

Nơi trăng hoa nhất Lan quốc, nam tử áo đỏ tuyệt sắc bước vào dẫn tới vô số ánh nhìn. Giống với Tuyết Đại, tựa hồ hắn đã quá quen với việc bị nhìn quá nhiều rồi.

Mặc kệ ánh mắt nóng bỏng của mọi người, hắn giống như không để ý, tiếp tục đi lên lầu, mãi đến khi bóng dáng nam tử biến mất tại chỗ rẽ, mọi người mới hồi phục tinh thần, tiếp tục làm chuyện của mình.

Nên đùa giỡn mỹ nhân thì cứ đùa giỡn, nên uống rượu thì cứ uống.

Chỉ là tại sao sánh mắt mỹ nhân lại đờ đẫn, không có phản ứng?

Một bàn tay vung lên, con bà nó, lão tử tốn tiền đến đây mua vui, ngươi lại không an phận đi ngó nam nhân khác, lại cố tình ngắm đến ngẩn người, ngươi nghĩ là lão tử ta dễ chọc đúng không?

Bị một bàn tay quăng xuống đất, lúc này mỹ nữ mới phục hồi, bị đánh cũng không dám nhiều lời, đành phải yên lặng thừa nhận, ai bảo tôn chỉ của các nàng là: Khách hàng là thượng đế đây?

"Ngươi tới làm gì?"

Cô gái hắc y che mặt lạnh giọng chất vấn nam tử đứng ngoài cửa trong mắt tràn đầy khinh thường, quả thực bị chủ thượng đoán trúng, chủ thượng đúng là liệu sự như thần, ả càng lúc càng ái mộ hắn rồi.

"Ta tìm chủ tử của ngươi."

Người tới chính là Dạ Khuynh Thành, hắn suy xét đã lâu, rốt cuộc quyết định đi tìm kẻ nhìn không giống như là người lương thiện này, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn làm sao lại rơi đến bước đường này?

Nữ tử lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói một tiếng "chờ" liền xoay người đi vào, trong mắt ả, chủ thượng nhà mình mới là nam nhân hoàn mỹ không tỳ vết.

Nam tử trước mắt này tuy đẹp thật nhưng lại là hoa đã có chủ, không chỉ có như vậy, còn là một kẻ si tình, ả mới không thích loại nam nhân như thế, vẫn là chủ thượng bạc tình hấp dẫn hơn, khiến cho ả có ý nghĩ muốn khiêu chiến, lại càng khiến cho ả yêu thích không buông tay.

Tuy ả không thích nam nhân trước mặt này nhưng lại không dám phá hỏng chuyện của chủ tử, nếu không nhất định ả sẽ bị trừng phạt.

Nữ tử áo đen đi vào không bao lâu liền đi ra, nói câu "đi theo ta" rồi dẫn đường, Dạ Khuynh Thành liền đi theo.

"Tới đây."

Nữ tử áo đen dẫn hắn tới trước mặt nam nhân ngày đó, tiếp theo liền lặng lẽ lui xuống, khuê phòng to như vậy chỉ còn lại hai đại nam nhân bọn hắn.

Nam tử nằm nghiêng trên ghế mị hoặc mở miệng, nhàn nhạt nói ra hai chữ kia, cho thấy hắn biết việc Dạ Khuynh Thánh sẽ quay lại là không ngoài ý muốn, không chỉ có như vậy, đây là điều đã nằm trong kế hoạch của hắn, loại người nguy hiểm như thế này hắn thật sự không muốn gặp.

Nhưng tình huống không cho phép hắn chùn bước, cứu Đại Nhi quan trọng hơn, những cái khác đều không quan trọng, dù cho điều kiện của hắn quá mức khó khăn hắn cũng chỉ có thể làm theo.