Chương 11
Về đến nhà, La Kỳ mở chiếc máy điều hòa không mới cũng không cũ, ngã vào giường, sau đó ngẩn người.Hắn cảm thấy có chút không thoải mái – không phải bị cảm nắng, cảm giác cảm nắng hắn năm đó tại quân sự đã được thể nghiệm qua – phiền lòng, đè nén, mạc danh kỳ diệu nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Trong óc tựa hồ có xe lửa ù ù chạy qua, sự tồn tại của thanh âm kia khiến La Kỳ không tự giác xiết chặt nắm tay.
La Kỳ biết tâm tình của mình không tốt lắm, bằng không cũng sẽ không vội vàng rời sân ga; nhưng hắn không rõ chính mình trong lòng tại sao lại ẩn ẩn tức giận: quỷ rốt cuộc cũng nguyện ý kể với hắn chuyện lúc còn sống, này tốt lắm, chứng minh rằng quỷ quả thật xem hắn như bằng hữu.
Này tốt lắm a.
“Cho nên ta rốt cuộc giận cái gì?” La Kỳ hỏi chính mình.
Từ nhỏ đến lớn, La Kỳ rất ít khi sinh khí. Này đương nhiên không thể nói La Kỳ không có chuyện gì không hài lòng, chính là hắn luôn luôn cho rằng phẫn nộ cùng xúc động sẽ chỉ khiến con người làm chuyện điên rồ: hắn đã không đủ thông minh, không cần làm thêm việc ngốc nào nữa thì thật là tốt.
La Kỳ trở mình, theo trí nhớ tìm kiếm nguyên nhân một lần tức giận, như muốn so sánh thử. Nhưng khi hắn nhớ đến, hắn liền phát hiện hai chuyện này hoàn toàn không thể so sánh được: động thủ khi mới đến xin việc vì một tên ngoại quốc mang vẻ mặt sung sướиɠ cười nhạo khi có người gặp họa sau cơn động đất, cùng với một con quỷ cảm thấy không đáng, như thế nào so đây?
“Ân?” La Kỳ sửng sốt, “Là bởi vì cảm thấy không đáng sao?”
La Kỳ biết cái gì là đồng tình. Đồng tình không phải là cảm động lây, cho dù đó là một phẩm chất tốt, nhưng biểu đạt đồng tình lại dễ dẫn đến cảm giác như từ trên cao nhìn xuống về sự ưu việt. Bởi vì tuy nhiều người không muốn thừa nhận, nhưng lại luôn lấy sự giàu có hoặc tương đối giàu có của chính mình làm tiêu chuẩn cân nhắc, sau đó mới đi đồng tình với người có vẻ thấp hơn tiêu chuẩn này – bởi vậy, người bị người khác đồng tình thường tỏ vẻ kháng cự.
La Kỳ biết như vậy, cho nên khi muốn trợ giúp người khác, hắn luôn cố gắng biểu hiện thiện ý cùng tôn trọng hết mức có thể.
Tựa như đi sân ga cùng quỷ nói chuyện phiếm. Lúc ban đầu hắn chẳng qua là thường xuyên ngồi ngẩn người, chờ quỷ quen dần, chủ động cùng hắn trò chuyện, hắn mới một câu lại một cầu cùng hắn tán gẫu – La Kỳ không hy vọng quỷ cho rằng hắn là vì đồng tình quỷ không có thể cùng ai nói chuyện mới làm như vậy.
Tuy vậy, ở một góc độ nào đó, thì đây chính là sự thật.
La Kỳ không đành lòng nhìn hắn tiếp tục mỗi ngày lầm bầm lầu bầu, không đành lòng nhìn hắn cô đơn ngồi trên đỉnh trạm bài – lúc ban đầu hắn chính là nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại quả thật có cái gì đó không giống nữa.
La Kỳ cảm thấy cảnh ngộ của hắn không đáng, sẽ vì chuyện không đáng như vậy mà tức giận – nhưng nghiêm túc mà nói, chuyện quỷ trải qua cũng không phải có ai thực xin lỗi ai, ai thương tổn đến ai.
Có bao nhiêu người sẽ vì cảnh ngộ như vậy mà thay người khác cảm thấy không đáng?
Này đã không thể tính là đồng tình.
“Rõ ràng ngay cả diện mạo cũng chưa thấy rõ, vì cái gì liền ngu như vậy? Vì cái gì vẫn ở lại sân ga?” La Kỳ đối với không khí nhẹ giọng hỏi.
Không ai trả lời, đối tượng bị hỏi còn đang ở sân ga xa xăm.
La Kỳ hít sâu một hơi, thẳng đến khi ngực trướng đau mới thở ra. Nguyên nhân tức giận được tích lũy cũng theo đó tán ra không ít, chỉ còn lại một chút hư không chua chát.
Này căn bản không phải đồng tình.
La Kỳ là đang ghen tị.
“Vì cái gì vẫn còn muốn nghĩ đến người kia? Nếu ngay cả tên cũng không nhớ rõ, vì cái gì không mặc kệ quên đi nhiều một chút?”
Ghen tị.
La Kỳ thậm chí có thể nghe trong thanh âm của chính mình ngữ điệu chua ngoa căn bản như cả một người khác, âm trầm, mang theo ác ý.
“Rõ ràng hiện tại chỉ có ta có thể nhìn thấy hắn a…”
La Kỳ che mặt. Hốc mắt hắn đột nhiên nóng lên, cái mũi cũng theo đó mà cay cay.
“Đồng tình hay là thầm mến?” Cảnh trong mơ vốn bị quăng ra sau đầu lại trở về, khuôn mặt tươi cười đội chiếc đen mơ hồ không thể nhìn rõ.
La Kỳ nhẹ nhàng nâng tay, dừng ở trên hai chữ “đồng tình”, sau đó không chút do dự lau nó đi.
“Thật sự là điên rồi.” La Kỳ cười khổ, “Cư nhiên lại thích một con quỷ…”
Từng đợt chua xót cứ như thủy triều tràn ngập, quá chân hắn, thắt lưng hắn, cuối cùng…
“Quên đi, cứ như vậy đi…” La Kỳ nghĩ.
Sau khi mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời kiêu ngạo ngoài cửa sổ đã không còn thấy bóng dáng.
La Kỳ mơ mơ hồ hồ sờ di động, nhìn con số trên màn hình trừng mắt cả nửa ngày mới có phản ứng: “A? Đã muốn chín giờ?!”
Hắn nhảy dựng lên, nhanh chóng sửa lại quần áo nhăn nhúm khi ngủ, sau đó lao ra cửa.
Dưới ánh sáng đèn đường, sân ga lác đác vài người đang đợi xe.
La Kỳ lao thẳng qua, không để ý ánh mắt quái dị của người khác, quay tới quay lui tìm “người”.
“Ta còn nghĩ ngươi không tới.” Quỷ ngồi xổm trên trạm bài khuất bóng khuôn mặt, khó chịu vểnh môi.
“Thật có lỗi, ngủ quên.” La Kỳ cười cười, đột nhiên cảm thấy biểu tình tức giận của đối phương cũng thực đáng yêu.
Quỷ trở mình xem thường, ngồi chồm hổm không nhúc nhích.
Tâm tình La Kỳ lại lập tức có chút khoái trá. Tay hắn hư hư thực thực vỗ nhẹ đầu quỷ, ngữ khí dịu dàng đến mức chính mình cũng không chịu nổi: “Thực xin lỗi, lần sau sẽ không.”
“Ách… Ngươi có thể nói chuyện bình thường chút hay không?” Quỷ trừng hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy cảnh giác.
La Kỳ gật đầu.
“Ân, hôm nay tán gẫu cái gì?”
“Tùy tiện a.”