Mặc cho Du Hàn Xuyên có khuyên nhủ thế nào đi nữa, Hề Phán cũng không chịu hợp tác. Hắn đang định dùng tay che mắt cô lại, nhưng rất nhanh đã bị cô đẩy ra.
"Hề Phán!" Du Hàn Xuyên tức giận đến nghiến răng, thay vì sự dịu dàng trước đó, hắn lại dùng sức để đè cô xuống trên cái giường mỹ nhân, đoạn kéo cà vạt ra che mắt cô lại. Hề Phán đương nhiên không chịu hợp tác, bàn tay vừa dằn ra của cô đang định gỡ cà vạt xuống thì rất nhanh đã bị hắn bắt được.
"Đây là do em tự tìm!"
Đêm đen thăm thẳm, ngoài cửa sổ là một bức tranh tươi sáng được dệt nên bởi ánh đèn thành phố, trong phong thì lại đang diễn một màn cảnh xuân.
*
Ngày hôm sau, Hề Phán thức dậy rất sớm, nhưng không phải tự nhiên tỉnh ngủ mà là bởi vì không thoải mái nên mới tỉnh lại.
Tối hôm qua, Du Hàn Xuyên lại càng lăn lộn dữ dội hơn so với trước kia, thậm chí còn bày ra nhiều trò mới nữa. Đây là chuyện đời trước chưa từng có.
Lúc ấy Hề Phán có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh trong đầu hiện lên một ý niệm — — Có phải hắn nhận ra được điều gì rồi không?
Lúc đầu thì bảo cô nhắm mắt lại, sau đó trực tiếp cầm cà vạt bịt kín mắt cô, thoạt nhìn giống như là đang chơi tình thú, nhưng còn có thể có lời giải thích thứ hai — — Hắn không dám hoặc là không muốn nhìn vào mắt cô.
Làm lại một lần nữa, Hề Phán vẫn có thể hồi tưởng lại ánh mắt nhìn cô của Du Hàn Xuyên đời trước, đại đa số thời điểm đều là bình thường, nhưng thỉnh thoảng sẽ có khác thường, giống như là đang xuyên qua cô nhìn người khác.
Những quá khứ kia, mỗi lần hồi tưởng lại, đều làm cho Hề Phán cảm giác ghê tởm, nhưng đồng thời cô lại muốn cảm ơn Du Hàn Xuyên, cảm ơn lời nói và việc làm của hắn đời trước, khiến cô nhanh chóng học được làm sao để làm người khác ghê tởm — — học theo ánh mắt của hắn nhìn cô, đem hắn trở thành một thế thân, xuyên qua ánh mắt của hắn nhìn một người không tồn tại!
Lúc trước Hề Phán một mực nghĩ lại, có phải bởi vì diễn xuất của cô quá kém, cho nên biểu diễn với Du Hàn Xuyên lâu như vậy, hắn thoạt nhìn vẫn gió êm sóng lặng? Nhưng cô cũng không nhụt chí, mặc dù tạm thời không ghê tởm được Du Hàn Xuyên trong chuyện thế thân này, nhưng còn có thể giày vò hắn trong cuộc sống bình thường, muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt.
Nhưng mà tối hôm qua…
Hề Phán khẽ nhíu mày, cẩn thận nhớ lại phản ứng tối hôm qua của Du Hàn Xuyên, là thật sự rất khả nghi, nhưng cô nhất thời cũng không có biện pháp khẳng định trăm phần trăm, chỉ có thể không nghĩ trước. Dù sao mặc kệ Du Hàn Xuyên phát hiện cái gì thật, hay là nhất thời động kinh, quyền chủ động nắm giữ ở trong tay cô, cô chỉ cần tiếp tục, việc này sẽ không xong!
Trong lòng đã có quyết định, Hề Phán liền không nghĩ tới chuyện đêm qua nữa, nhưng mà đầu óc nhàn rỗi, cảm giác dính dính không thoải mái trên người liền quấn lấy đầu, căn bản không có biện pháp xem nhẹ!
Không chỉ có như thế, cô hơi động một chút, cảm giác đau nhức trong nháy mắt đánh úp lại, thiếu chút nữa cô đã hét lên rồi!
Hề Phán càng nghĩ càng giận, cắn răng cho Du Hàn Xuyên đang ngủ bên cạnh một cước.
Tướng ngủ Hề Phán không tốt lắm, nhưng cũng không kém. Đương nhiên, đây là chuyện trước khi trọng sinh, sau khi trọng sinh quyết định phải khiến Du Hàn Xuyên ghê tởm, cô cắn răng hạ quyết tâm sửa lại rất nhiều thói quen, trong đó bao gồm cả tướng ngủ. Giường lớn rộng hai mét, cô có thể một mình chiếm hơn phân nửa, chỉ để lại cho Du Hàn Xuyên một góc nho nhỏ, hắn là một người đàn ông cao 1m8 mấy, nhất định phải an phận nằm ở đó, xoay người cũng chỉ có thể lật nửa vòng, không chú ý một cái sẽ ngã xuống giường.