Tình Hận

Chương 54

Việc ăn uống của nàng được kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.Mỗi lần đều phải có người thử độc trước, nếu không có biểu hiện gì bất thường thì coi như đã an toàn.Chính vì vậy, Linh Lam biết cơ hội hành động là rất hiếm.

Xung quanh bao vây toàn người hầu kẻ hạ, thức ăn qua năm lần bảy lượt kiểm tra. Một mình Linh Lam làm sao có thể lọt qua chứ?!

Nàng ta mất rất lâu suy nghĩ, cuối cùng lại mạo hiểm chọn ngay hôm đến phiên mình bưng đồ lên điện Cẩm Ngọc để ra tay.

Nàng ta thay tất cả bát, đĩa,...bạc bằng sứ, đến đũa cũng đổi thành đũa trúc để đề phòng độc tố không làm xỉn màu đồ dùng.

Linh Lam hồi hộp bưng đồ lên điện Cẩm Ngọc. Trác Diễm Cơ khi ấy đang tỉa mấy chậu cây trưng ngoài sảnh.

-Nương nương, bữa trưa đã đem lên rồi, nương nương dùng luôn hay là để lát nữa?

Nàng nhìn mấy khay đồ ngập thịt cá, phút chốc ngao ngán buông kéo ra, rửa tay sạch sẽ rồi bảo:

-Để nguội đi càng dở tệ.

Người thử độc hôm nay không hiểu sao chẳng thấy, kim bạc cũng không đầy đủ, nô tỳ định đi tìm thì bị nàng ngăn lại:

-Được rồi. Không cần nữa. Ra ngoài hết cho ta.

Đám nô tỳ lủi thủi bước ra, riêng Linh Lam toan đi thì bị nàng gọi giật lại:

-Ngươi. Ở lại.

Linh Lam hơi chột dạ nhưng không nghĩ rằng nàng có bản lĩnh phát hiện nhanh như vậy.

-Nương nương có gì phân phó?

-Ta chán ngấy những thức cao lương mĩ vị rồi. Nếu bỏ bữa Dạ Hàn sẽ trách ta mất. Chi bằng ngươi ngồi xuống đây, ăn giúp ta. Ta thấy từ sáng đến giờ chắc ngươi cũng đói rồi.

Thực ra cái này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Nàng không có ý nghi ngờ Linh Lam, chỉ tại nàng chán ngấy mấy món này nên muốn có người ăn hộ. Nàng nghĩ Linh Lam vào cung nhưng chưa chắc đã được ăn ngon, để Linh Lam hưởng một chút vẫn hơn là đổ hết đi.

Nhưng Linh Lam nào đâu nghĩ vậy. Nàng ta tưởng rằng Diễm Cơ đã nhận ra trong thức ăn có độc.

-Nương nương...Không được đâu. Đây là những thứ dành riêng cho nương nương ,kẻ làm nô tỳ như Linh Lam sao dám đυ.ng vào?

-Không sao, ngoài ta với ngươi không ai biết cả.

Linh Lam cố gắng nài nỉ:

-Nương nương, nếu không ăn sẽ ốm mất. Nương nương càng không thể để người khác ăn hộ.

Diễm Cơ thấy hơi lạ.

Mọi ngày Linh Lam có vẻ không ưa nàng, việc sinh hoạt cũng chẳng bao giờ nhúng tay vào, dùng bữa lúc nào, nghỉ ngơi lúc nào đều không quan tâm, mặc kệ nàng quyết định. Hôm nay tự nhiên lại quan tâm đến thế.

Nàng có dự cảm không lành.

-Nếu không ăn thì đem đổ đi. Đừng đứng đực ra đấy nữa.

Linh Lam thoát chết trong gang tấc.

Nàng ta như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, cuống quýt thu dọn bàn ăn rồi rời đi.

Chỗ thức ăn đó, Linh Lam bí mật đưa vào Lãnh đình-nơi tội nhân bị giam cầm.

Su một đêm, lính gác đến kiểm tra đã chết gần chục người. Chẳng một ai biết lí do. Cũng chẳng ai muốn biết.

Trác Diễm Cơ thoát được một lần.

Linh Lam vẫn chưa từ bỏ. Mỗi giây phút nàng còn sống, mỗi giây phút Linh Lam còn phải hầu hạ Diễm Cơ là một lần lòng ghen tỵ phá huỷ cơ thể nàng ta.

Trong lúc này, Trác Diễm Cơ vẫn hoàn toàn chưa biết gì.

Thứ duy nhất nàng phát hiện ra chính là thái độ khó chịu của Linh Lam với mình. Không ngờ đó chính là nguyên nhân khiến nàng phải đối mặt với nguy hiểm từ lưỡi dao mang tên "Đố kỵ".

Trác Dạ Hàn nhận được tin báo rằng gần biên giới xảy ra bạo loạn.

Hắn nhân cơ hội đẩy Trác Vũ Hạo đi, không đoái hoài gì đến việc Vũ Hạo đã giúp hắn trước kia.

Trong thâm tâm, Dạ Hàn có lẽ sẽ chẳng bao giờ dám đem tình nghĩa huynh đệ ra đặt cược vào quyền lực. Lần này đi, nếu thất bại, Vũ Hạo sẽ phải bỏ mạng ở vùng biên cương lạnh lẽo ấy, hoặc ít nhất bị trị tội khi về.

Ngược lại, nếu thành công, coi như lập công lớn cho Nam Vân quốc, hắn sẽ có lí do giám sát Vũ Hạo chặt chẽ hơn, cách li Vũ Hạo ra khỏi Xung Tự và đám quân "phản quốc" kia.

Một mũi tên trúng hai đích.

Thế nhưng mọi chuyện không được như theo ý muốn của Dạ Hàn.

-Thế này là thế nào?!

Trác Dạ Hàn một thân long bào lộng lẫy uy nghiêm ngự trên ngai vàng, vẻ mặt anh tuấn không giấu nổi vẻ giận dữ.

Đại thần trong triều hai hàng nghiêm chỉnh, tất cả đều không dám hé răng nói một tiếng, căng thẳng chờ xem thái độ của thiên tử.

Trác Vũ Hạo ngay khi vừa được khôi phục tước vị đã lập được công lớn, dù có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng chỉ thấy một Nhị Vương gia tận tuỵ, hết lòng phò tá Hoàng thượng.Trác Dạ Hàn cũng hứa ban cho hắn một nguyện vọng. Chỉ cần nằm trong khả năng Dạ Hàn có thể đáp ứng. Nhưng Vũ Hạo chưa vội. Hắn nói khi nào quyết định xong sẽ truyền đạt lại cho Lương công công.

Hôm nay,Vũ Hạo làm đúng theo lời hứa, giao cho Lương công công tấu sớ dâng lên Dạ Hàn.

Trong đó viết rằng việc Dạ Hàn giao cho liên quan đến sự an nguy của một quốc gia, không thể làm qua loa đại khái, càng không thể tuỳ tiện giao cho bất kì ai.

Trác Vũ Hạo tự nhận mình còn non kém, kinh nghiệm chưa thể bằng các võ tướng khác, sợ sẽ múa rìu qua mắt thợ.

Hơn nữa,Vũ Hạo lấy lí do Nhị Vương phi quy tiên chưa lâu, không hợp để ra ngoài. Vì vậy mong Dạ Hàn sẽ thu hồi mệnh lệnh.

Tấu chương viết riêng cho mình Dạ Hàn, dưới cùng còn đề thêm một dòng chữ nho nhỏ:"Hoàng huynh là thiên tử, tại sao không thử làm gương cho người đệ này học hỏi?!"

Trác Dạ Hàn không thể nào phản bác.

Những lời Trác Vũ Hạo nói đều là sự thật, và đều có lí lẽ. Nhưng thánh chỉ đâu phải vật có thể tuỳ tiện ban ra rồi thu hồi lại?

Nếu để giải thích cho động cơ dâng tấu này, chỉ có thể hiểu rằng tên Trác Vũ Hạo này chẳng coi hắn ra gì.

Lương công công nhắc nhở:

-Hoàng thượng, Nhị Vương gia kháng chỉ, có thể quy vào tội chết !

-Ta không thể nuốt lời.

-Vậy...Hoàng thượng có chủ ý thế nào?!

Trác Dạ Hàn nghĩ ngợi hồi lâu.

Triệu Mạc và Lý Trình giữ số quân như nhau, nếu giờ một trong hai đi thì thế lực còn lại chắc chắn sẽ nhân cơ hội chiếm đoạt quyền lực của thế lực còn lại.

Vả lại bọn họ đang không ở kinh thành, bỗng nhiên lại gọi về thì không hợp cho lắm. Hơn nữa, ngoài hai người bọn họ, các võ tướng, võ quan khác đều thuộc dạng hữu dũng vô mưu, kẻ lắm mưu mẹo thì lại nhát gan, không dám ló mặt ra ngoài kia.

Cuối cùng,hắn phải nghiến răng bảo:

-Các vị khanh gia, Nhị Vương gia hiện giờ trẫm nghĩ không thích hợp để nhận trọng trách này. Tả Hữu tướng quân cũng đang không ở kinh thành, lần này trẫm quyết định tự mình thân chinh.

Đám người kia kinh hãi dập đầu:

-Hoàng thượng là đấng thiên tử, làm sao kẻ bề tôi chúng thần lại để Hoàng thượng đích thân chinh chiến nơi biên cương hẻo lánh nguy hiểm kia được?! Vẫn nên để người khác đi thay.

-Không cần !!!-Hắn đứng dậy bãi triều ngay lập tức.

Lương công công không biết chữ, Dạ Hàn đọc thế nào thì biết thế đó, đương nhiên không biết dòng chữ nhỏ dưới cùng kia có nghĩa là gì. Càng không biết lí do hắn quyết định đi thay Vũ Hạo.

Sau khi bãi triều, Mộc Hoan cuối cùng đã được phép vào chính điện.

Ngày xưa y vẫn tự do ra vào nhưng từ khi vấp phải sự phản đối từ các đại thần trong triều, chỉ ngoài giờ thượng triều y mới được vào trong.

-Thuộc hạ nghe các vị đại nhân kháo nhau rằng Hoàng thượng đích thân thân chinh đến biên cương dẹp loạn. Có thật là như thế không?

-Phải.

-Thuộc hạ tưởng Hoàng thượng điều Nhị Vương gia Trác Vũ Hạo?! Hắn ta đã làm gì ư?

-Im miệng ! -Trác Dạ Hàn không muốn nghe bất cứ lời nào nhắc đến Vũ Hạo nữa.

Lương công công thấy không khí căng thẳng liền mạo phạm chen ngang,đánh trống lảng sang chuyện khác:

-Hoàng thượng thứ lỗi cho nô tài lắm lời. Nô tài nhớ đã lâu Hoàng thượng chưa đến điện Ngân Bích. Vừa hay hôm trước Hoàng hậu nương nương có gửi lời mời Hoàng thượng nhưng do thấy Hoàng thượng còn bận nhiều chuyện nên nô tài chưa dám chuyển lời.

-Thật là như thế sao?

-Vâng.Hoàng thượng...sẽ đến chứ?!

Điện Ngân Bích.

Triệu Tử Mai bế đứa bé ngồi chơi bên hồ, cá cảnh nhiều màu sặc sỡ ẩn hiện dưới làn nước trong xanh. Đứa bé có vẻ rất vui, thỉnh thoảng lại cựa mình, đưa bàn tay mũm mĩm lên sờ chóp mũi Tử Mai. Nàng ta nắm lấy một ngón tay ngắn ngủn của đứa bé cười bảo:

-Quân nhi, con có thích không? Ngày nào mẫu hậu cũng đưa con ra ngoài này chơi nhé !

Yên Lăng nhẩm tính đã rất lâu Hoàng thượng chưa đến điện Ngân Bích, số lần thăm Hoàng hậu và tiểu hoàng tử đếm trên đầu ngón tay. Yên Lăng cảm thấy xót xa thay cho chủ tử, ngày nào cũng thui thủi có mỗi một mình.

-Hoàng hậu !!! Hoàng hậu !!!

Một cung nữ hớt hải chạy đến la to khiến đứa bé giật mình khóc thét lên. Yên Lăng cho người kia một cái bạt tai:

-Ngươi làm kinh động đến tiểu hoàng tử, ngươi thật có lá gan lớn quá mà.

-Nô tỳ không dám, Yên Lăng tỷ tỷ.

-Có chuyện gì trông ngươi có vẻ hớt hải vậy?Nói mau.

Cung nữ kia vâng vâng dạ dạ:

-Hoàng thượng...Hoàng thượng đến thăm Hoàng hậu. Hiện đang đợi ngoài kia.

Triệu Tử Mai dỗ dàng đứa bé, tiếng khóc của nó át cả tiếng của cung nữ kia:

-Ngươi nói lại đi, bản cung nghe không rõ.

-Hoàng thượng đang ở trong điện Ngân Bích.-Người kia nhanh chóng nói lại.

Triệu Tử Mai đứng phắt dậy, trao tiểu hoàng tử cho nhũ mẫu rồi cùng Yên Lăng chạy vào phía sảnh trong. Nàng ta còn không tin cho đến khi tận mắt nhìn thấy một Trác Dạ Hàn bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình.

Triệu Tử Mai quá đỗi ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột này. Giọng nàng ta hơi run run:

-Hoàng thượng, chàng đến đây có việc gì?

Không giống như dự đoán của nàng ta, Trác Dạ Hàn chắp hai tay sau lưng, nói bằng giọng lãnh đạm:

-Đã lâu rồi trẫm không đến điện Ngân Bích thăm Hoàng hậu và Phù Quân. Hôm nay có thời gian, trẫm nghĩ cũng là nên ghé qua một chút.