Tình Hận

Chương 50

-Hiền phi nương nương mau ăn chút gì đi. Nương nương đã nhịn đói hai ngày nay rồi. Nô tỳ sợ người không chịu nổi.

-Ta không đói. Ngươi mang đi đi.

Cung nữ thở dài dọn đồ ăn trên bàn, tiếc rẻ bỏ từng thứ vào khay. Người muốn ăn thì chẳng được ăn, ngược lại thức ăn dâng tận miệng còn chê ỏng chê ẹo. Hầu hạ nàng còn bị mang tiếng, suốt ngày bị các cung nữ, thái giám khác khinh thường, bắt nạt.

Không ăn thì thôi !

Người cung nữ đó hứ một tiếng nhỏ, nhưng vẫn đủ để Trác Diễm Cơ nghe thấy.Sẵn đang khó chịu,nàng vịn cớ bắt bẻ trút giận:

-Tiện tì, ngươi vừa có thái độ gì vậy?!

Nàng ta cúi gằm mặt xuống đất:

-Nô tỳ không nói gì cả.

Trác Diễm Cơ không thèm để ý đến câu trả lời kia, phất tay bảo Linh Lam-nữ tỳ trước hầu hạ Dạ Hàn lôi cung nữ đó ra ngoài vả vào miệng. Linh Lam đang bực mình vì không thể tiếp tục ở lại hầu hạ Hoàng thượng, nghe nàng nói vậy liền xông đến lôi ra ngoài, vừa hay có thể xả tức. Cung nữ đó nước mắt nước mũi kêu nàng nương tay. Đáng tiếc, nàng nghe không lọt tai.

Đúng lúc Linh Lam kéo người ra thì Dạ Hàn bước vào, nàng ta đâm sầm vào người hắn. May mà hắn nhanh tay vịn vào cửa, tay kia cũng đỡ lấy Linh Lam:

-Hoàng thượng không sao chứ?! -Linh Lam hốt hoảng.

-Trẫm không sao. Lần sau cẩn thận.

Linh Lam vành tai ửng hồng, lách qua người Dạ Hàn, kéo người chạy mất. Trác Diễm Cơ ngồi chống cằm cười nhạt, đáy mắt lạnh lùng không chút cảm xúc:

-Dạ Hàn, chàng đến đây vì chuyện Nhị Vương phi sao?

Dạ Hàn quả thực là như vậy. Mỗi ngày này thượng triều đều rất áp lực, các quan lại không ngừng tìm cách nhắc khéo sang chuyện của Thẩm Khương, mặc dù không liên quan đến mình nhưng bọn họ vẫn không biết điều, ngày ngày gây áp lực buộc hắn phải phế nàng.

Hắn không muốn rời xa nàng, hắn muốn bảo vệ nàng, nhưng thực sự khó đến vậy sao? Ai cũng ép nàng đến bước đường cùng, ai cũng đều có lí do chính đáng. Kẻ làm thiên tử như hắn là người đứng đầu một đất nước, không thể mang tiếng xét tình riêng để xử việc công.

Nhưng nếu làm vậy lại phụ nàng. Hắn chẳng biết phải xử lí làm sao? Hắn ngày đêm nghĩ cách giúp nàng thoát tội nhưng lại không có ai là nhân chứng chứng minh Thẩm Lưu Ly hành thích nàng trước, cộng thêm những thành kiến trước đây, tội nay thật khó có thể chối cãi.

-Ta biết đó không phải lỗi của nàng. Là do Nhị Vương phi kia có ý định hãm hại nàng trước.

-Mình chàng nói thì ai sẽ tin?Chàng nghĩ bọn người Thẩm Khương sẽ tin sao, khi mà Thẩm Lưu Ly đã chết ! Dạ Hàn, chính chàng cũng nghi ngờ thϊếp, đừng nói là không phải !!!

Dạ Hàn lặng người.

Không sai. Hắn đã từng nghi ngờ nàng. Mặc dù lúc đầu hắn nghĩ là nàng đang nói dối, nhưng khi thấy vết thương trên vai nàng đáng sợ thế nào, hắn ngay lập tức từ bỏ suy nghĩ đó, quả quyết cho rằng đúng là Thẩm Lưu Ly gây ra.

Có điều hắn giấu kĩ như vậy, nàng vẫn có thể nhìn ra.

-Tiểu Hạ, nàng đừng bi quan như vậy,ta chắc chắn sẽ bảo vệ nàng đến cùng. Ta sẽ không để ai đυ.ng đến nàng !

Bỗng nhiên Trác Diễm Cơ đứng phắt dậy, đập bàn một cái bỏng rát tay:

-Hoàng thượng, chàng lại hứa ! Hứa nhưng đã bao giờ chàng thực hiện được chưa?! Trước kia cũng thế, chàng đâu có bảo vệ được ta !!! Ta chán nghe chàng hứa lắm rồi !!!

Dạ Hàn ngạc nhiên:

-Tiểu Hạ, nàng nói gì vậy? Trước kia là thế nào?!

Nàng đột ngột vùng chạy trước khi bị hắn hỏi thêm lần nữa.

-Đứng lại !-Dạ Hàn đuổi theo,nắm lấy cổ tay nàng.

Chát !!!

Diễm Cơ giằng tay ra, chạy vào phòng đóng cửa lại. Bàn tay ấy vừa mới tát hắn, khi mà nàng biết mình đã làm hỏng mọi chuyện...

Nàng mắng hắn, không phải vì hắn thất hứa, căn bản vì nàng không thể tin lời hắn mà vì nàng đang lo sợ. Lo sợ một khi nàng bị đuổi đi, mọi công sức của tam ca cũng sẽ theo nàng biến mất.

Nàng không thể rời khỏi hoàng cung !

Nhưng chắc chắn cũng không thể thoát khỏi thói đa nghi của Dạ Hàn.

Trác Dạ Hàn gục đầu bên bình rượu rỗng, mắt khép hờ như ngủ nhưng thực chất vẫn còn rất tỉnh táo. Mộc Hoan thấy cửa sổ vẫn còn mở liền đi đến đóng lại đề phòng gió lạnh, sau đó thu dọn đống tấu chương bị vứt bừa bãi trên thư án.

Rất nhiều năm rồi, công việc mỗi tối của y đều là thế này.

-Hoàng thượng đã nghĩ ra cách nào chưa?

Hắn buồn bã lắc đầu, tuyệt nhiên không hề nói ra chuyện ban chiều. Hắn còn đang suy nghĩ về một lí do khác, hợp lí để giải thích câu nói của nàng. Nhưng chẳng có gì đúng hơn ngoại trừ việc nàng còn nhớ tất cả. Và nếu nhớ tại sao nàng lại đồng ý lấy hắn?!

Dạ Hàn thực sự đau đầu.

Hắn có nên hỏi nàng không? Nàng sẽ không nói đâu. Hay là âm thầm điều tra? Hắn sẽ thấy trái với lương tâm, cũng thể hiện hắn không tin tưởng nàng.

-Mộc Hoan, ta nên làm gì?

-Hoàng thượng, thuộc hạ không hiểu được trong lòng Hoàng thượng đang nghĩ gì, cũng không dám đưa ra bất cứ ý kiến gì. Có điều người là thiên tử, quyền lực đều thâu tóm trong tay, miễn Hoàng thượng khiến cho Nam Vân quốc trở nên hùng mạnh, hưng thịnh thì việc gì cũng có thể tự quyết định, xá chi chuyện cho người nào đi, giữ kẻ nào lại. Hơn nữa bọn họ hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh Hiền phi phạm tội.

Trác Dạ Hàn sau khi nghe một hồi liền trầm ngâm suy nghĩ, sau đó đứng phắt dậy vớ lấy ngoại sam vắt trên tấm bình phong rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Mộc Hoan im lặng nhìn theo.

Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm thật dài...

Trác Dạ Hàn không cho bất cứ ai đi theo, một mình khoác y phục mỏng manh đi trên những con đường lát đá yên tĩnh. Thỉnh thoảng có một hai tốp lính đi trực đêm cúi đầu chào hắn.

Dạ Hàn hít một hơi thật dài, bước từng bước lên điện Cẩm Ngọc. Linh Lam đang đứng ngoài cửa nhác trông thấy hắn thì cả mừng, vội vội vàng vàng chạy đến hành lễ:

-Hoàng thượng vạn tuế ! Đêm rồi mà Hoàng thượng còn đến thăm nương nương, nương nương thật là tốt số !

-Nàng còn thức không?!

-Nương nương vẫn.

-Tốt. các ngươi về nghỉ ngơi đi. Đêm nay không cần đứng đây canh nữa.

Linh Lam ậm ừ vâng dạ rồi luyến tiếc rời đi cùng các vị thái giám và các cung nữ khác đang đứng trực.

Ánh nến hắt lên soi rõ bóng người sau cửa. Trác Diễm Cơ nghe động đứng nép sát vào cánh cửa, giọng nói này biết ngay là của Dạ Hàn. Hơn nữa, hắn đã đuổi hết mọi người đi.

Hắn lên tiếng:

-Nàng còn thức?!

-Ân. Chàng lại đến đây làm gì?

-Ta đến vì có chuyện muốn nói.

-Có gì để hôm khác cũng chưa muộn. Hơn nữa ta không muốn gặp chàng.

Trác Dạ Hàn thở dài đặt tay lên cửa:

-Ta có thể giúp nàng tránh tội, chỉ cần nàng hứa với ta một điều. Đây cũng coi như điều kiện trao đổi giữa chúng ta.

Nàng rất đỗi ngạc nhiên. Theo tính cách hắn chắc chắn sẽ giúp nàng vô điều kiện, ấy vậy mà giờ đây còn muốn cả công nữa. Chẳng giống cách nói chuyện thường ngày tí nào.

Diễm Cơ bắt đầu lo lắng, không biết hắn như thế này là có ý gì, chỉ biết rằng đã là điều kiện trao đổi chính hắn đề nghị thì cái giá còn đắt gấp trăm ngàn lần việc người khác muốn hắn làm.

Nàng suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng đánh liều đáp:

-Được !

Một chữ "được" nàng nói ra, kết quả là nàng phải đánh đổi cả cuộc đời.

Thứ hắn muốn trả công, chính là cơ thể của nàng.

Lời đã nhận, nàng không thể lật lọng, chỉ có thể cắn răng âm thầm chịu đựng nhằm thoả mãn con thú hoang đang thèm khác nɧu͙© ɖu͙© dơ bẩn kia.

Trác Diễm Cơ không nhớ hai bọn họ đã làm bao lâu, chỉ biết rằng rất lâu, rất lâu, thời gian như kéo dài thêm vạn thế kỉ. Nàng không sao quên được cái cảm giác ghê tởm khi Dạ Hàn chạm vào người nàng, cả những nụ hôn ướŧ áŧ phủ lên môi nàng, tất cả nàng đều nhớ như in. Suốt từ đầu đến cuối, nàng nhắm cả hai mắt lại, mặc kệ cho Dạ Hàn phát tiết bên trong cơ thể, đau đến chết đi sống lại vẫn không hé lấy một câu. Nàng nuốt máu và nước mắt vào trong, tự nhủ rằng mình phải thật mạnh mẽ và kiên cường, dù hắn có chà đạp thế nào đi chăng nữa vẫn phải cố gắng mà sống tiếp.

Gần sáng Trác Dạ Hàn mới buông tha cho nàng, cả người Diễm Cơ và hắn đều ướt đẫm mồ hôi. Dạ Hàn gục đầu lên đôi gò bồng đảo tròn đầy phập phồng của nàng, thoả mãn thì thầm:

-Tiểu Hạ, ta rất vui...

Thấy nàng không có phản ứng gì, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ gấp gáp của nàng, Dạ Hàn mỉm cười gạt lọn tóc dính bết trước trán sang một bên.

Hắn không cần biết nàng suy nghĩ như thế nào. Đối với chuyện nàng đồng ý trao thân cho hắn đã là chuyện ngoài sức tưởng tượng rồi. Dạ Hàn còn tưởng nàng sẽ mắng hắn đê tiện, bỉ ổi rồi đuổi hắn về, không ngờ nàng lại chấp nhận đề nghị của hắn.

Lúc cơ thể nàng phô bày trước mắt Dạ Hàn, du͙© vọиɠ kiềm chế bấy lâu nay phút chốc trào lên, đem tất cả đặt lên nàng. Từng tấc da thịt mềm mại ép sát vào người hắn, hoả dục phút chốc đến đỉnh cao. Bất chấp người trước mặt từng là muội muội của mình, bất chấp mối quan hệ lσạи ɭυâи sai trái, Dạ Hàn vẫn tiếp tục lún sâu thêm nữa vào vũng bùn tội lỗi không lối thoát.

Trác Diễm Cơ gạt tay hắn ra, vén chăn lên khập khiễng bước xuống giường. Nhưng giờ đến đi cũng không nổi. Mỗi bước là một lần đau rát, hai chân mềm nhũn không chút sức lực.

-Nàng còn đi đâu?

-Chàng mặc kệ ta !

Diễm Cơ vừa nói dứt lời thì nhận ra có thứ gì lành lạnh chảy xuống chân. Nàng cúi xuống nhìn, bất giác đỏ mặt. Dạ Hàn cũng xấu hổ, vội vàng bế nàng trở lại giường.

-Ngoan, tiểu Hạ. Ngủ đi !

Sáng mai khi nàng thức dậy, hắn vẫn còn ngủ rất say. Nàng gạt cánh tay rắn chắc đè nặng trước ngực mình ra, vén màn gọi người hầu:

-Các ngươi chuẩn bị nước nóng. Ta muốn đi tắm.

Bọn họ vâng lời làm theo. Trác Dạ Hàn cựa mình thức giấc, thấy nàng đã tỉnh từ lâu.

-Nàng dậy sớm vậy?!

-Ân. Ta thấy hơi mỏi. Ngủ cũng không thoải mái.

-Có lẽ tại đêm qua...-Hắn cười gượng.

Nàng lập tức chặn họng:

-Chàng còn nhớ hôm qua đã hứa gì với ta chứ?!

-Còn, đương nhiên là còn. Nhưng nàng không có gì muốn nói với ta ư?

-Ta có ư?

Dạ Hàn ngước lên nhìn nàng, lắc đầu:

-Ta chỉ muốn hỏi vậy thôi.